Lần này khi quay trở lại, phải làm một cái gì đó mới được.
Nếu thành công thì tốt, sẽ lưu danh ở Phí Thành
Còn nếu thất bại thì cũng là một mình anh gánh chịu!
"Nào, ta nâng ly chúc mừng."
Giang Châu cầm ly lên, tự mình rót một ly rượu rồi tươi cười đưa về phía trước.
Trần Hữu Chính cũng lập tức nâng chén lên, kinh ngạc nhìn Giang Châu.
Lý Phụ Quốc cũng không giấu giếm sự tán thưởng của mình, ông cầm ly lên đưa về phía trước, sau đó thì tiếng "cạch" thanh thuý được vang lên.
Ba ly rượu chạm vào nhau.
Sự kiện này cuối cùng cũng được lắng lại, nhưng ba người họ lại không thể đoán được bữa ăn này sẽ thay đổi đến sự Phí Thành đến như thế nào.
……
Thời gian thị sát trôi qua rất nhanh.
Sau khi Lý Phụ Quốc trở về, rất nhanh đã có tin truyền đến.
Xưởng may số ba được hoạt động trở lại, đồng thời xưởng may số 1 và số 2 cũng được chấp thuận đặc biệt để hỗ trợ đầy đủ các đơn đặt hàng từ xưởng may số 3.
Hơn nữa, không chỉ Phí Thành mà ngay cả một số thành phố cấp tỉnh trở xuống, chỉ cần nơi nào có xưởng may là đều có thể giúp xưởng may số ba sản xuất theo đơn đặt hàng.
Thậm chí, Lý Phụ Quốc cũng đã ban hành một mệnh lệnh, mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng điều được ghi trực tiếp trong đó chính là giúp đỡ Giang Châu cho thật tốt.
Mấy dòng trong lệnh này mang hàm ý cực nặng.
Hiện tại, có vẻ như Giang Châu đã được Phí Thành bật đèn xanh, mọi việc đều thông suốt.
Tất cả những nơi trước đây không thể thông qua thì nay đã được phê duyệt, thậm chí xưởng may số 1 quốc doanh còn nhường tòa nhà hai tầng ở phố đi bộ ở trung tâm thành phố, để Giang Châu làm địa điểm bán quần áo cho xưởng may số 3.
Về phần Triệu Phúc Tân cùng Từ Phát Nhuận, thì cả hai đều bị xử lý nghiêm khắc.
Tuy rằng không đến mức trí mạng, nhưng người có mắt tinh tường ít nhiều cũng có thể nhìn ra, hai người này đã đến điểm dừng rồi.
Bảy ngày sau.
Trong sân.
Đám người Giang Châu Giang Minh đang xem xét nguồn cung của nhà máy lần này.
Liễu Mộng Ly đã đánh điện tới, nói rằng đang liên tục có người đến đặt hàng, dựa theo lời Giang Châu phân phó, cô đều tiếp nhận.
Số lượng và phong cách của đơn đặt hàng đều được gửi tới đây.
Mọi người sau khi sắp xếp xong các đơn đặt hàng liền gửi chúng đến các nhà máy khác nhau.
Cùng lúc đó, các xưởng may ở thành phố cấp tỉnh đều đã nghe tiếng đến đây, sau đó tìm đến Giang Châu rồi bày tỏ ý định, sau khi ăn cơm uống rượu liền kiếm được một suất đặt hàng.
Giang Châu không phải là người tự mãn, có tiền thì cùng nhau mà kiếm, làm được càng nhanh thì có càng nhiều tiền.
Cả nước giống như một cái bánh kem lớn vậy, cũng không thể một mình ăn hết đúng không?
Bởi vậy, kể từ lần Lý Phụ Quốc đến kia, mọi thứ liền đã bắt đầu phát triển nhanh chóng.
"Sư huynh, chuyện đã giải quyết xong rồi, hai ngày nữa chúng ta trở về Bắc Kinh nhé?"
Giang Châu dừng lại, sau đó nhìn về phía Diêu Quyên rồi nói, "Bệnh này của chị dâu thì phải đến Bắc Kinh khám càng sớm càng tốt."
Giang Minh gật đầu.
Ngay sau đó anh nhíu mày nhìn về phía Vu Tự Thanh cùng Hầu Tử.
"Xưởng may số 3 sẽ giao cho mọi người."
Anh có chút lo lắng, đang định nói gì đó thì Giang Châu đã ngắt lời.
"Anh cả, Hầu tử đã theo em lâu như vậy rồi, lại có thêm Vu thúc đi cùng, sẽ giải quyết được mọi chuyện êm đẹp thôi.
Anh cứ yên tâm."
Giang Minh không nói gì thêm.
Thực ra anh vẫn có chút lo lắng.
Bất quá cũng không còn cách nào nữa.
Hầu tử có chút lo lắng
Cậu quay đầu nhìn về phía Giang Châu, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi.
"Anh Giang, em, em cũng không rõ quá trình của mọi việc cho lắm, chỉ có em và chú Dư, em sợ..."
Cậu có chút ngập ngừng, do dự.
Hầu Tử luôn luôn tự ti.
Tuy lúc trước đúng là đã buôn lậu thuốc lá, nhưng nếu mà để cho cậu đảm đương việc của một bên thì vẫn khiến cho cậu lo lắng rằng mình không làm được tốt.
Vu Tự Thanh cười cười vỗ vỗ bờ vai của cậu rồi nói: "Tự tin lên, không phải trong khoảng thời gian này cậu vẫn làm tốt đó sao?"
Nói xong ông nhìn đám người Giang Minh rồi nói: "Đừng Lo lắng, chúng ta đã có người từ cấp trên hỗ trợ, sau này sẽ không ai dám làm khó chúng ta nữa."
Giang Minh nghe vậy cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Mặc dù công việc làm ăn là quan trọng, nhưng thân thể của vợ mình còn quan trọng hơn.
Sau khi mấy người đồng ý, Giang Châu liền thức thâu đêm để vẽ vài bản thiết kế quần áo mới rồi giao cho Vu Tự Thanh.
Ngành công nghiệp may mặc chính là như vậy.
Phải liên tục tung ra các sản phẩm mới thì mới có thể phát triển được.
Tuy Giang Châu có thể tự mình thiết kế ở những giai đoạn đầu, nhưng theo dòng thời gian chuyển dời, sẽ có ngày càng nhiều nhà thiết kế có thể thiết kế ra những bộ quần áo tốt hơn.
Khi đó, hắn cũng chỉ có thể buông tay.
Ngày hôm sau, Giang Châu Giang Minh cùng Diêu Quyên quay lại thôn Lý Thất để nói cho Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân rằng họ sẽ đến Bắc Kinh.
Nhưng không nói là đi khám bệnh, sợ hai người lo lắng.
Bây giờ công việc kinh doanh mứt trái cây ở thôn Lý Thất đang phát triển cực kỳ mạnh, thế nên Giang Phúc Quốc phải bận rộn cả ngày.
Tề Ái Phân vừa vui vừa buồn, bà cảm thấy bọn trẻ càng ngày càng xa mình.
Giang Châu vốn muốn để Giang Thấm Mai đi cùng mình, nhưng cô lại từ chối.
Dù sao thì Đại Phi Tiểu Phi cũng đã quen ở Phí Thành, hơn nữa bây giờ Trần A Tinh đang sống cùng cô, cô là phụ nữ mà chạy quanh với ba đứa trẻ thì cũng không tốt lắm.
Thế nên Giang Châu cũng không ép buộc.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng, Giang Châu Giang Minh cùng Diêu Quyên đưa Giang Hạo Minh lên tàu đến Bắc Kinh.
Xe lửa loảng xoảng hai ngày mới đến Bắc Kinh.
Mấy người trở lại tứ hợp viện quen thuộc, vừa mở cửa liền thấy Trịnh Trung Quang đang nấu thuốc, Đoàn Đoàn Viên Viên đang vui vẻ chơi đùa trong sân.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai đứa nhỏ ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Hạo Minh.
"Ca ca!"
Đoàn Đoàn hô lên một tiếng giòn tan, Viên Viên cũng vui mừng chạy với tới, hai cái đầu như hai cái bánh bao lắc lắc, trông rất đáng yêu!
"Anh Hạo Minh đến rồi! Nhớ anh quá!"
Giang Hạo Minh là người thân thiết nhất với hai đứa nhỏ.
Giang Hạo Minh ngồi xổm xuống vui vẻ chơi đùa với hai đứa trẻ.
Những ngày gần đây, Giang Châu rất nhớ hai tiểu bối cùng Liễu Mộng Ly, hắn bước gần tới, bế hai đứa nhỏ lên rồi nghiêng người hôn chúng.
Chỉ là hai đứa nhỏ bị gốc râu của hắn chọc cho cười ầm ĩ, cười ha ha né tránh.
Giang Châu đành phải thả hai tiểu bảo bối xuống.
Cũng hết cách.
Trong những ngày qua, hắn luôn bận rộn với việc của xưởng may số ba, quên luôn đi việc cạo râu của mình.
Giang Châu ngẩng đầu nhìn vào trong nhà rồi hỏi hai đứa nhỏ: "Mụ mụ đâu?"
Đoàn Đoàn túm lấy góc áo của hắn rồi chỉ ra bên ngoài: "Mụ mụ bận việc ở của hàng! Mụ mụ nói ở trong cửa hàng có rất nhiều việc, ngày nào cũng phải đến giúp bà ngoại."
Lúc này Trịnh Trung Quang đã đun thuốc xong, sau khi lọc bỏ hết cặn ông liền đặt nồi lại chỗ cũ.
"Cô vợ của cậu, cũng là người ham công tiếc việc, không quan tâm đến sức khỏe, y như cậu."
Giang Châu mím môi, cảm thấy có chút xót xa.
Hắn định ra ngoài tìm Liễu Mộng Ly, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Trịnh Trung Quang.
"Ông à."
Giang Châu cau mày, cẩn thận nhìn ông một lượt rồi nói: "Sao ông lại hốc hác nhiều đến thế này?"
Trước đó hắn cũng không nhận ra, giờ sau mười ngày không gặp giờ mới thấy rõ ràng.
Trịnh Trung Quang gầy đi trông thấy, cả người trông cực kỳ không ổn.
Vốn trước đây ông mặc nhiều quần áo vẫn nên vẫn che dấu được, hiện tại thời tiết nóng nực nên ông chỉ có mặc áo sơ mi cùng quần tây, thế nên xương cốt gầy gò giờ mới trơ ra, trông giống như một bộ xương bọc da vậy
Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
~~~