Tin tức Giang Châu trở về từ Bắc Kinh, nhanh chóng truyền khắp Phí Thành.
Liên hợp Nhất Xưởng Nhị Xưởng, một tháng làm ra 50,000 bộ quần áo, tin tức này đã sớm truyền khắp Phí Thành.
Lúc Giang Minh trở lại, chuyện đầu tiên chính là đi tìm vợ mình.
Kết hôn cùng Diêu Quyên nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn như hình với bóng.
Ban đầu còn không cảm thấy, bây giờ bỗng nhiên xa nhau, khiến Giang Minh cảm thấy rất không quen.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy trong viện Giang Hạo Minh đang cùng Đại Phi Tiểu Phi làm bài tập.
Giang Hạo Minh lớn tuổi nhất, cũng càng ngày càng hiểu chuyện.
Nghe tiếng động, cậu bé theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cổng.
"Tìm ai vậy?"
Giang Hạo Minh nói.
Nói chưa hết câu, khi cậu ta nhìn rõ đó là Giang Minh, lập tức vui vẻ đứng dậy, gọi: "Ba ba!"
Mắt của Giang Minh cay cay, anh ta đi tới, ôm Giang Hạo Minh vào trong lòng, dùng sức xoa xoa đầu của con trai.
"Con trai ngoan, có nghe lời mẹ hay không? Mẹ con đâu?"
Giang Hạo Minh ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ đi bệnh viện lấy thuốc rồi, lát nữa sẽ về!"
Lấy thuốc?
Giang Minh không nghĩ nhiều, lại vỗ vỗ bả vai của Giang Hạo Minh.
"Cùng các em làm bài tập, ba đi làm cơm."
Giang Minh đi đến chỗ để chiếc giỏ đan, là đồ ăn mà Diêu Quyên mua về sáng sớm hôm nay.
Qua đừng hẹn nửa tiểu thời, Giang Minh chỉ có nghe cửa truyền đến âm thanh.
Anh ta vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Diêu Quyên.
Đang định mở miệng kêu, chợt đờ người ra, chân mày cau lại.
Bởi anh ta nhìn thấy Diêu Quyên cúi đầu, chầm chậm đi tới, sắc mặt vàng như nến, thân hình cũng gầy hẳn đi.
Dường như vợ anh có chút hồn vía lên mây, lúc đi vào, ngay cả Giang Hạo Minh gọi mà vợ anh cũng không nghe thấy.
"Mẹ! Mẹ!"
Giang Hạo Minh la lớn, chạy tới, đưa tay lắc lắc cánh tay của mẹ.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Ba về rồi!"
Giờ Diêu Quyên mới tỉnh táo lại.
Chị kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Giang Minh đi tới, cau mày nhìn chằm chằm mình.
"Quyên? Em không sao? Ngươi nhìn sắc mặt không đúng, làm sao gầy đi trông thấy?"
Giang Minh quay đầu nhìn về phía Giang Hạo Minh, trầm giọng nói: "Có phải là thằng nhóc con chọc giận mẹ mình hay không?"
Giang Hạo Minh vội lắc đầu.
"Con không có! Gần đây mẹ còn khen con đó! Mẹ nói mẹ đau chân, áo quần đều là con giặt!"
Giang Hạo Minh trưởng thành, hiểu chuyện không ít, nhìn thấy Diêu Quyên không khoẻ, chủ động gánh vác công việc nhà.
Diêu Quyên có chút bối rối.
Thế nhưng chị vội giấu giếm.
"Giang Minh, anh làm gì vậy? Sao vừa trở lại đã doạ con rồi?"
Diêu Quyên vươn tay, vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của Giang Minh, nói: "Hạo Minh rất hiểu chuyện, chuyện này không phải do con, là hai ngày nay trở trời, nên cơ thể có chút khó chịu."
Diêu Quyên tươi cười, qua loa nói.
Sau đó lại vội nhìn về phía trong viện, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Tiểu Châu cùng em dâu không trở về sao?"
Giang Minh lắc đầu.
"Chú Châu trở về thì lập tức đi tìm Trần Hữu Chính, nói là có chuyện, lần này em dâu không về, tình hình kinh doanh bên phía Bắc Kinh rất tốt, tiệm thiết bị điện cùng tiệm phục trang mỗi ngày đều kiếm được không ít tiền, thiếu người, cho nên sẽ không trở về."
Giang Minh nói: "Cơ thể của em không khoẻ, cứ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ăn cơm là được rồi."
Anh ta nói xong, xoay người đi vào bếp, tìm một ca tráng men, lại cho vào lọ một thìa đường đỏ, cắt vài miếng gừng bỏ vào, đi tới đưa cho Diêu Quyên.
"Thân thể không khoẻ đừng chịu đựng, mấy ngày này đừng chạm vào nước lạnh."
Anh trông có chút không vui.
Diêu Quyên kinh ngạc nhận lấy, Giang Minh lại nói: "Người lớn như vậy, cũng không biết chăm sóc bản thân, chuyện sao vậy?"
Bất ngờ, lần này Diêu Quyên không nói lại.
Chị cúi đầu, nhìn nước đường đỏ trong ca tráng men, nhìn mấy miếng gừng trên mặt nước, trong đầu bỗng nhiên đau xót.
Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cũng không dám để Giang Minh nhìn thấy, chỉ có thể vội bưng lên ca tráng men, uống ly nước đậu đỏ hoà với những giọt nước mắt đã rơi vào trong ca.
Thật ngọt.
Đêm đến.
Ăn cơm tối xong, Giang Châu ra ngoài gửi điện báo cho Liễu Mộng Ly.
Lúc trở lại liền nhìn thấy Giang Minh ngồi dựa vào bức tường gần cổng hút thuốc.
Cau mày, sắc mặt hết sức khó coi.
"Anh?"
Giang Châu đi tới, mở miệng nói: "Sao vậy anh? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Giang Minh rút mạnh hai cái, đem tàn thuốc ném xuống đất dùng chân đạp tắt rồi.
"Chị dâu em đó."
Anh ta buồn bực nói.
Giang Minh là khúc gỗ, thế nhưng đối với vợ mình, anh ta vẫn hiểu rất rõ.
Diêu Quyên nhất định có chuyện gì đó đang gạt mình.
Giang Châu ngẫm nghĩ.
Hắn cũng bước lại gần, ngồi xổm người xuống, cau mày nói: "Lần trước em bảo anh mang theo chị dâu đi kiểm tra sức khoẻ, anh không đi sao?"
Giang Minh sửng sốt.
Dường như nhận ra điều gì đó.
Kiểm tra sức khoẻ?
Đúng rồi!
Chính là kiểm tra sức khoẻ!
Trước khi đi Bắc Kinh, dường như lúc ấy đã nói sắp có kết quả kiểm tra sức khoẻ.
Nhưng Giang Minh vẫn luôn không để ý, dân quê, bận rộn cả đời, đối với việc mình mắc bệnh vặt, trừ phi là nặng đến mức không thể ra đồng, mới đi bệnh viện khám, còn bệnh nhẹ, ai cần để ý?
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận việc của xưởng may quần áo cùng chuyện đi Bắc Kinh.
Giang Minh cũng không để ý.
Chẳng qua là cảm thấy sau khi trở về, Diêu Quyên có gì đó không ổn, không thích cười như trước đây, đối với mình cũng lơ đễnh.
Giang Minh nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ là thân thể xảy ra vấn đề.
Bây giờ vừa nghe Giang Châu nhắc đến.
Anh ta lập tức kinh hãi đứng dậy!
"Anh đi hỏi chị dâu em!"
Giang Minh trầm mặt, đứng lên, xoay người đi về phòng.
Giang Châu cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, hắn lập tức cũng đi theo vào.
Diêu Quyên vừa lấy quần áo tắm cho Giang Hạo Minh, ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Minh trầm mặt đi tới.
Chị sửng sốt.
Chị đi tới mấy bước, hỏi chồng: "Sao sắc mặt anh khó chịu như thế? Chỗ nào không khoẻ à?"
Trong viện.
Có ngọn đèn chiếu tới, nổi bật sắc mặt vàng khè của Diêu Quyên.
Giang Minh cảm thấy đau xót.
Kết hôn với nhau bao năm, vợ vì mình, đã ngậm đắng nuốt cay nhiều cỡ nào?
Mấy năm trước trong nhà kiếm không được tiền, vợ dù là phụ nữ, dù đang mang thai, vẫn làm việc không thua gì đàn ông.
Với chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi trên cổ, cơm nước xong đã đi ra đồng, không chịu nghỉ ngơi.
Sau khi trở về, lại phải nuôi gà chăn vịt, lo chuyện gia đình.
Lúc sinh Hạo Minh, là thai ngang, cửu tử nhất sinh, bà đỡ cũng sợ đến run rẩy, vất vả lắm mới sinh con ra, vợ anh hôn mê hai ngày mới tỉnh, suy yếu đến mức không đủ sức uống.
Giang Minh cắn thật chặc quai hàm, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vợ.
Ám thầm mắng mình đúng là súc sinh.
"Câu này để anh hỏi em mới đúng."
Giang Minh nhìn chằm chằm Diêu Quyên, nói: "Kết quả kiểm tra sức khoẻ của em đâu đâu?"
Cơ thể của Diêu Quyên cứng đờ.
Chị cúi đầu, có chút bối rối, ấp úng muốn đối phó cho qua chuyện.
"Cái đó... còn chưa lấy, sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này..."
Chậc.
Vừa nhìn sơ, Giang Châu đã nhìn ra, nhất định là có chuyện giấu giếm.
"Chị dâu."
Lúc này đây, Giang Minh còn chưa kịp mở miệng, Giang Châu đã vội vã đi qua.