Phương Vân Lương vỗ vỗ tay, đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng bước chân từ cửa cửa hàng truyền tới.
"Hôm nay không bán nữa! Ngày mai quay lại!"
Phương Vân Lương không buồn quay đầu lại, nói với một giọng điệu không tốt lắm.
"Không mua quần áo, mà là mời mọi người ăn tối."
Thanh âm kia mang theo ý cười.
Vừa nghe liền biết đó chính là Giang Châu.
Phương Vân Lương sửng sốt một chút rồi quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Giang Châu đang đi tới, hai tay đút túi. Khá đấy, tư thế này xem ra so với gã còn lười nhác hơn!
"Mời ăn cơm sao?"
Đôi mắt Cường Phi lập tức sáng lên, cậu lập tức đứng dậy nói: "Ăn gì? Thịt có được không?"
Đông Tử trừng mắt nhìn cậu.
Người ta mời một bữa cơm mà còn chạy ra hỏi này hỏi kia thì thật là mất mặt!
"Được! Mọi người muốn ăn gì thì ăn nấy, tôi cũng không quen thuộc Bắc Kinh lắm. Mọi người cứ dẫn đường, tôi trả tiền."
Thái độ này thực sự không có vẻ gì là giả vờ.
Phương Vân Lương đứng dậy, phủi phủi quần áo, nói: "Thế thì đi chỗ gặp bếp trưởng Lý đi! Chỗ đó không cần vé, nhận mặt là được! Hương vị cũng rất khá!"
Mấy người ở đây đều là người gốc Bắc Kinh.
Chỗ nào có hương vị tốt, chỗ nào có giá cả tiện nghi, bọn họ đều quen thuộc hơn Giang Chiều nhiều.
"Đúng vậy! Đầu bếp Lý nấu ăn rất ngon! Đã lâu không đến, chỉ nghĩ đến bát thịt heo kho ở đó thôi mà đã thấy thèm!"
Đông Tử thấy vậy cũng không nói gì thêm.
Bốn người đi đến cuối phố, ngang qua một khoảng tạp viện, qua một loạt những ngõ ngách quanh co, cuối cùng cũng đến nơi.
Còn chưa mở cửa, đã nghe thấy tiếng người huyên náo trong đó.
Chắc hẳn có không ít thực khách.
Cường Phi đánh hơi thấy mùi thơm thoang thoảng trong sân, thèm thuồng đến mức trợn trừng hai mắt.
Cậu vội vàng mở cửa rồi hô lên: "Đầu bếp Ly! Nhanh nào, nhanh nào! Một nồi thịt thỏ kho, một nồi thịt kho tàu, thêm một ít thịt lừa nướng, bắp cải ngâm dấm, thêm cả thịt lợn xé nhỏ sốt Bắc Kinh cùng bánh bột ngô trộn hành lá! Nhanh tay lên nào!"
Nghe thấy giọng nói.
Có một người từ trong bếp thò đầu ra
Là một người đàn ông thấp bé, mặc một cái quần tây cùng áo ngắn tay, đeo tạp dề, đầu trọc, ria mép hình chữ bát ( 八).
Con mắt là híp híp, vừa thấy có người đến là người quen cũ, liền cười ha hả.
"A! Là Cường Phi! Hôm nay sao rảnh rỗi lại tới đây?"
Đầu bếp Lý hỏi: "Vẫn như vậy sao?"
Cường Phi dẫn đám người Giang Châu đi tìm bàn rồi ngồi xuống, cười toe toét với đầu bếp Lý.
"Đúng, vẫn như vậy! Có bao đồ ăn ngon mang hết lên cho tôi! Hôm nay tôi sắp chết đói rồi!"
Giang Châu cũng ngồi xuống.
Trên mặt bộ bàn ghế bát tiên đều được phủ một lớp dầu bao tương dày, đèn sợi đốt trên cao chiếu sáng rực.
Phương Vân Lương gọi một chai rượu Sao Đỏ cùng vài cái chén sứ, mỗi người rót nửa chén.
Gã ngẩng đầu nhấp một ngụm, nhiệt tửu trôi thẳng xuống cổ họng.
Giờ phút này mấy cái bụng đều đang trống rỗng, ai còn tâm tư nói chuyện?
Một lúc sau, các món ăn đã lên.
Đầu tiên là một nồi thịt thỏ kho.
Thịt thỏ được ngâm qua nước muối, sau đó chiên giòn, và cuối cùng là xào với ớt khô.
Có đủ gia vị đủ dầu mỡ, mùi vị này không có khả năng là không thơm.
Thấy Cường Phi đang định động đũa, Đông Tử liền trừng mắt nhìn cậu.
Cường Phi cũng kịp phản ứng lại, cậu lẩm bẩm mấy câu, rồi gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào trong bát Giang Châu.
"Đây, ông chủ Giang, ăn miếng này đi! Vị đạo cũng không tệ!"
Giang Châu: "...?"
"Tôi chưa ăn qua món này bao giờ!"
Cường Phi lớn tiếng nói: "Nếu mà anh không ăn thì tôi làm sao có thể động đũa được?"
Phương Vân Lương liếc về phía Giang Châu: "Nếm thử chút xem."
Giang Châu cầm đũa lên, gắp một miếng thịt thỏ cho vào miệng.
Ngay lập tức, vị mặn, cay và thơm tràn ngập khoang miệng khiến hắn hơi bất ngờ.
Cường Phi nói: "Vậy ta cũng không khách khí nữa!"
Thấy Giang Châu đã động đũa, Đông Tử cùng Cường Phi mới bắt đầu ăn.
Tiếp theo, các món ăn lần lượt được dọn ra, mấy người đầu cũng đổ đầy mồ hôi, cũng gọi thêm ra một chai rượu.
Sau khi lửng dạ, rốt cục cũng bắt đầu nói, miệng đầy dầu mỡ, cực kỳ đắc ý.
Phương Vân Lương hiển nhiên là đã uống say, hùng hùng hổ hổ đem sự tình vụn vặt hôm nay nói một lượt.
Giang Châu nghe xong liền rót cho gã một ly rượu, sau đó cười nói: "Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay."
"Xin kính mọi người một chén."
Giang Châu nói xong liền lần lượt rót rượu cho Cường Phi cùng Đông Tử, sau đó nâng ly rượu trong tay lên, chân thành nói.
Điều này khiến cả ba người có chút choáng váng.
Nói thật ra.
Mấy người ở đây có khi nào được được cảm tạ và kính rượu một cách chân thành như vậy chứ?
Từ một mức độ nào đó mà nói, Giang Châu vẫn là ông chủ!
Đông Tử là kẻ tàn nhẫn hung ác đã quen tính, đây là lần đầu tiên biết cái gì gọi là chân tay luống cuống, cậu vô thức cầm ly rượu lên, quay đầu nhìn Cường Phi.
Cường Phi đang ngậm hai miếng thịt heo kho trong miệng, hiển nhiên tình hình cũng không khá hơn Đông Tử là mấy.
Cậu có chút do dự, sau đó vội vàng nuốt miếng thịt heo kho vào trong miệng rồi nhanh chóng cầm ly rượu lên.
Phương Vân Lương nhìn thấy vẻ mặt Giang Châu chân thành như vậy, sau khi kinh ngạc lúc đầu thì cũng cảm thấy sảng khoái!
Sảng khoái không nói lên lời!
"Sao mà cần cảm ơn chứ?"
Phương Vân giơ chén lên nhìn hai người kia: "Uống một chén nào, người ta mời rượu mà mình luống cuống khiến người khác chê cười đấy!"
Hai bên cụng ly với nhau.
Xem như là đã kết giao bằng hữu.
Mấy người lại bắt đầu hàn huyên trò chuyện về thành công của cuộc triển lãm thương mại hôm nay.
Phương Vân Lương hiển nhiên là rất cao hứng, cầm ly rượu uống thêm hai ly.
Mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút xốn xang.
Một lúc lâu sau, gã mới nấc lên rồi đột ngột mở miệng.
"Chậc chậc, Giang Châu, không phải cậu đang phải đối phó với tên khốn Giang Minh Phàm kia sao?"
Phương Vân Lương hừ một tiếng, quay đầu nhìn Giang Châu, nói: "Ta đã cho người hỏi rồi, bối cảnh của hắn có chút không tầm thường, nếu không, ta …"
Gã ợ một cái rồi tiếp tục nói: "Nếu cậu đã kính rượu tôi, thì tôi cũng nên giúp cậu chút!"
Giang Châu hơi nhướng mày.
Không tầm thường?
"Là như thế nào vậy?"
Giang Châu giả vờ như vô thức hỏi.
Phương Vân Lương vốn cũng không định giấu giếm, lúc này sau khi ăn một ngụm thức ăn rồi mới nói tiếp: "Sau lưng tên đó có người mà thôi, lúc trước tên tiểu tử kia không hiểu chuyện, lên Bắc Kinh làm ăn mà lại không có giấy phép! Bị người ta tố cáo lên bị cảnh sát bắt."
Cậu đoán xem kết quả thế nào? Thế mà lại có người từ cấp trên xuống, trực tiếp kéo tên tiểu tử kia ra khỏi sở cảnh sát "
"Địa vị của người kia cũng không phải là thấp, ông già ta dặn do là đừng trêu chọc đến người đó. "
"Sau này tên tiểu tử kia thuê được cả cửa hàng, xin được cả giấy phép kinh doanh, chào hỏi mọi người từ trên xuống dưới một lượt. "
"Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, tên tiểu tử kia không phải là đến từ cùng một chỗ với cậu sao? Sao lại có thể quen biết được nhân vật cấp bậc như thế kia ở Bắc Kinh được?"
Giang Châu nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nói thẳng ra.
Đây là điều mà hắn vẫn luôn băn khoăn.
Hắn thực sự không biết nhiều về người anh họ kia của mình.
Trong kiếp trước, hai người bọn họ đi trên con đường hoàn toàn khác nhau.
Một cho kinh doanh, một cho sự nghiệp.
Bây giờ sống lại, Giang Châu thấy Giang Minh Phàm cũng đang làm ăn, ban đầu hắn còn đang tự hỏi xem không biết có phải vì mình tái sinh mà làm thay đổi ít nhiều quỹ đạo của Giang Minh Phàm hay không.
Giờ nhìn lại...
Thì e rằng Giang Minh Phàm đã ẩn giấu quá nhiều bí mật mà hắn không biết.
~~~