Đối phương vốn không tình nguyện đang định cãi cọ, nhưng vừa nghe nói Giang Châu là "đại anh hùng" tố cáo kẻ thủ ác giúp cả nước phá được đại kiện án kia, hắn lập tức đồng ý.
Giang Châu cũng không lừa ông, lập tức đưa hai điếu thuốc rồi trả tiền thuê bãi sân, đối phương lập tức vui vẻ ra mặt, thẳng thắn khen Giang Châu biết làm người.
Ngay ngày hôm đó.
Khi trời hừng sáng, sân khấu được được dựng lên trước Cửa hàng quần áo Tây Đan Đoàn Viên.
Giang Châu phác họa một bản vẽ đơn giản, sau đó thảo luận cẩn thận với các công nhân và những người có tay nghề về cách xây dựng, sau đó mới bắt đầu công việc.
Giang Minh là người không chịu ngồi yên.
Vừa giám sát cửa hàng lại vừa phụ giúp các công nhân.
Ước tính sẽ mất hai hoặc ba ngày để dựng xong.
Vào ngày bắt đầu xây dựng, có rất nhiều người tập trung xung quanh, tò mò tìm hiểu.
"Cái này để làm gì? Đây là đường chính mà, sao lại dựng cái sân khấu này làm gì? Cửa hàng này làm gì vậy nhỉ?! "
"Hắc! Không nhìn thấy sao? Cửa hàng bán quần áo Đoàn Viên! Tất nhiên là bán quần áo rồi!"
"Bán quần áo thì dựng sân khấu làm gì? Lại nói, Tây Đan của chúng ta tiệm may mở đầy đường, nhưng vẫn chưa thấy cửa hàng nào bày ra hoạt động lớn đến như vậy lúc khai trương cả!"
……………..
Cửa hàng quần áo tự chọn đầu tiên ở Bắc Kinh cũng là do Lý Thành Nho mở.
Nhưng mà nếu tính theo dòng thời gian thì phải lùi lại vài năm nữa.
Những thứ liên quan đến quần áo ở thời đại này, ngoại trừ một vài bộ may sẵn trong cửa hàng bách hóa, thì có ai không phải là đến tiệm may để đặt may theo yêu cầu đâu?
Bởi vậy, hành động này của Giang Châu có thể xem như là một phát kiến mới.
Vừa nổi lại vừa lạ, khiến mọi người chú ý.
Qua một buổi sáng, Giang Châu bận rộn điều người đưa quần áo vào cửa hàng, Giang Minh đang giám sát việc xây dựng sàn catwalk, còn Liễu Mộng Ly cùng Hạ Chiêu Thiến bận rộn ở cửa hàng điện khí Liễu Giang ở bên kia đường.
Sau một giờ chiều, lúc chuẩn bị tiếp tục công việc, thì ở góc đường cuối phố, đột nhiên lại có một vài cô gái đi qua.
Người đi đầu tiên chính là Lữ Lệ Bình.
Sau lưng cô, là sáu bảy tiểu cô nương xinh như thủy tinh linh.
Họ đều là sinh viên của Học viện Hí kịch Trung ương, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp cùng bắt mắt, nhất là dáng người cũng đều rất chuẩn.
Thời đại này, tìm người mẫu cũng không dễ dàng.
Một người chỉ cần gầy và cao là có thể làm người mẫu sao?
Không phải vậy đâu!
Khí chất, biểu cảm, và quan trọng nhất là khí lực, mới là quan trọng hơn.
Đặc biệt, đối tượng mà trang phục của Giang Châu hướng đến là người dân thành phố Bắc Kinh.
Thế nên không thể kiếm mấy người mẫu gầy như que củi được, một chút mỹ cảm cũng không có.
Nhưng những sinh viên Học viện Hí kịch Trung ương này thì lại khác.
Cho dù đó là đôi mắt, hay là biểu cảm, cộng thêm danh tiếng cùng mánh lới, mọi thứ đều phù hợp cho thời đại này.
Mấy tiểu cô nương thông minh xinh đẹp, diện trang phục tươi tắn, hoạt bát, táo bạo thu hút rất nhiều sự chú ý khi đi trên phố.
Giang Châu liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chợt ngưng lại.
Mãi cho đến khi sáu tiểu cô nương kia đi qua trước mặt hắn, sau khi nhìn rõ hắn mới mở to mắt kinh ngạc.
Không vì cái gì khác.
Chỉ bởi vì tiểu cô nương ở giữa kia. Lúc này cô bé đang đội một chiếc mũ tròn lớn, vành mũ hạ thấp, lúc này đang cúi đầu, mặc một chiếc váy dài, mái tóc xõa ra, khuôn mặt không thể nhìn rõ.
Nhưng Giang Châu chỉ cần nhìn vài lần là thấy.
Đây, đây không phải là Tùng San San sao?
Sao cô ấy cũng tới đây?
Lữ Lệ Bình cười nói: "Đây chính là Giang Châu! Đồng chí mà tôi đã nói với các bạn!"
Lập tức mấy nữ sinh nhìn Giang Châu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hiển nhiên Lữ Lệ Bình khi trở về đã tẩy não kha khá với mấy tiểu cô nương này.
Giang Châu mở cửa cửa hàng, để cho mấy tiểu cô nương vào, sau khi bước vào, hắn mới giương cằm nói: "Sao Tùng San San cũng tới đây?"
Tùng San San, nổi tiếng là một tiểu cô nương chất phác thanh thuần trong bộ phim Mục Mã Nhân, hot khắp Đại Giang Nam Bắc.
Ai mà không nhớ cái hình tượng bướng bỉnh nhưng dễ thương và ngây thơ ấy chứ?
Tùng San San bỏ mũ xuống, mỉm cười nhìn Giang Châu.
"Em nghĩ đã đến lúc em phải tự mình đột phá bản thân."
Tùng San San chân thành nói: "Hơn nữa, mỗi ngày được 50 tệ! Có bị ngốc đâu mà không đến!"
Mấy lời này khiến mấy tiểu cô nương cười vang một trận.
Lời này đúng là nói thật.
Ở thời đại này, thù lao đóng phim cũng không cao, diễn tốt thế nào cũng chỉ được mấy chục đồng mà thôi.
Giang Châu ra giá 50 tệ một ngày! Ai mà không đến làm thì mới là kẻ ngốc!
Bầu không khí trở nên vui vẻ, đám người Lữ Lệ Bình nhìn Giang Châu chờ đợi hắn nói rõ hơn về quá trình hội chợ triển lãm.
Về phương diện trang phục thì Giang Châu ở kiếp trước có thể coi là một lão thủ.
Ngay sau đó hắn man quần áo đã chuẩn bị trước ra, tổng cộng có bảy bộ quần áo nữ, mỗi người phụ trách một bộ, có thể thay phiên nhau mặc.
Như vậy thì tổng cộng trong hai ngày, mỗi người Catwalk ba lần trong thời gian là hai giờ, khá là vừa vặn.
"Đến lúc đó, khi đi tới vị trí đầu tiên, mọi người có thể tạo dáng hoặc là chào hỏi đám đông. Điều cốt yếu là phải cho họ thấy một hình tượng tốt."
Giang Châu nói rồi chọn một chiếc váy cổ yếm.
"Tôi nghĩ bộ váy này thích hợp với Tùng San San."
Giang Châu cầm lấy, cười cười đưa cho Tùng San San.
Tùng San San cầm lấy chiếc váy.
Cổ bèo khá là điệu đà, là kiểu đang thịnh hành nhất hiện nay, váy chấm bi xếp tầng, rất đẹp mắt cùng mềm mại.
Ống tay áo cùng cổ áo đều có một lớp georgette xếp chồng lên nhau tạo thành hình cánh hoa, rất đẹp!
Tùng San San kinh ngạc nói: "Cái váy này đẹp quá!"
Nữ hài tử vào thời đại nào đều cũng như vậy.
Cái gì mà truy cầu nghệ thuật, tự mình đột phá…cách ý nghĩ lộn xộn thế nào cũng sẽ bị ném ra đằng sau khi nhìn thấy quần áo đẹp.
Mấy tiểu cô nương xúm lại, vội vàng chọn cho mình một bộ quần áo ưng ý rồi khoa tay múa chân trước gương, trông rất là hưng phấn.
Giang Châu có chút bất lực, hắn chỉ có thể đợi bọn họ bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục nói.
"Quá trình này rất đơn giản, nhưng khó khăn phải vượt qua cũng không hề nhỏ."
Hắn hơi cao giọng nói: "Các bạn phải vượt qua áp lực tâm lý của chính mình, các bạn phải khiến cho mình nổi bật trước ánh mắt đám đông, phải mạnh dạn thể hiện. Các bạn có làm được không?"
Nhạc Hồng là người quyến rũ và xinh đẹp nhất trong số các tiểu cô nương.
Cô là một đại mỹ nhân theo đúng nghĩa đen, mắt ngọc mày ngài, lúc cười lên trông rất quyến rũ, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt trông rất nịnh mắt.
Dáng người cũng mười phần không tệ.
Nghe thấy Giang Châu nói vậy, cô lập tức che miệng cười.
"Anh đánh giá quá thấp chúng tôi rồi, mấy cô nương chúng ta, lúc nào biểu diễn mà chẳng có một đoàn người đứng xem? Thậm chí khi làm khách mời còn có nhiều người hơn nữa kìa!
Nhạc hồng nói tiếp: "Anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến mấy bộ quần áo này càng trở lên xinh đẹp!"
Giang Châu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại vẫy vẫy tay với Tùng San San
Cô gái nhỏ hớn hở chạy đến, tay vẫn cầm chiếc váy mà mình yêu thích.
"Sao vậy?"
Tùng San San nghi hoặc hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Giang Châu nói: "Là thế này, cô có thể truyền ra cái tin cô tham gia làm người mẫu được không? Làm chút quảng cáo để cho càng nhiều người bị hấp dẫn tới đây sẽ được trả thù lao ngoài định mức, một ngày 80 tệ, thế nào?"
Tùng San San nghe vậy liền cười một tiếng, lộ ra hai cái răng mèo đáng yêu.
"Không thành vấn đề, nhưng mà em lại không muốn tiền, nếu không thì anh cho em bộ váy này, được không?"
Giang Châu nghe vậy liền vươn tay, khẽ bắt lấy tay của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thành giao!"