Hạ Chiêu Thiến bước tới, tươi cười rạng rỡ, bà cẩn thận cúi đầu quan sát, phát hiện rất vừa người.
"Chiếc sườn xám này, dù là kiểu dáng hay kích cỡ, đều rất vừa vặn."
Hạ Chiêu Thiến đưa ra đánh giá: "Thực sự rất đẹp."
Trong ánh mắt của bà lại có ánh sáng.
Vuốt ve sườn xám, yêu thích không nỡ rời tay.
Dáng vẻ này khiến cho Liễu Mộng Ly bỗng thấy khoé mắt cay cay.
Cô theo bản năng đưa tay, nắm lấy cổ tay của Giang Châu, không tự chủ được bóp mạnh.
Giang Châu nhận thấy được, nghiêng đầu nhìn Liễu Mộng Ly.
Đôi mắt cô đỏ hoe, trán dựa lên cánh tay của mình, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
"Làm sao vậy?"
Giang Châu nhẹ giọng hỏi.
Liễu Mộng Ly lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em không sao, em chỉ... rất vui."
Giang Châu cười, hắn không nói gì nữa, chỉ đưa tay xoa xoa ở trên đầu của vợ.
Im lặng vỗ về là cách vỗ về tốt nhất.
Tiếp theo lại xem xét các mẫu trang phục khác, sau một lúc trò chuyện, Hạ Chiêu Thiến cũng đồng ý đã đồng ý làm người mẫu cho mẫu trang phục này.
Buổi tối, Diệp Mẫn Kiệt trở về.
Giang Châu lại mua vài món ăn, mọi người cùng nhau ăn mừng.
Sau khi trăng đã ở trên ngọn cây liễu, Giang Minh chợt nhớ ra gì đó, nói: "Được rồi, tổng cộng có 10 mẫu trang phục, số trang phục còn lại thì sao? Chúng ta có cần tìm người mẫu không? Còn cả chuyện mặt bằng, phải giải quyết sao đây?"
Hội chợ thương mại, Giang Châu từng nhắc việc này với mình.
Nói trắng ra chính là lập quầy hàng, chỉ là quy mô khá lớn, chỉ cần thuê vài lao động phổ thông là được, không có gì quá khó khăn.
Giang Minh lần đầu tiên tới Bắc Kinh, thấy được sự phồn hoa của thủ đô, nhìn xe taxi tàu điện còn có xe đạp chạy khắp phố xá, lần đầu tiên anh ta ý thức được thời đại đang tiến bộ.
Lúc này muốn tổ chức hội chợ thương mại, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không biết nên làm từ đâu.
"Mặt bằng chuẩn bị xong rồi, em đã thuê hai cửa hàng quần áo cạnh nhau ở bên Tây Đơn, đến lúc đó sẽ dựng bục ở trước cửa tiệm bán quần áo."
Giang Châu phân tích nói: "Còn về người mẫu, có một chỗ, các cô gái tuyệt đối đều xinh đẹp, cực kỳ hợp làm người mẫu."
Giang Minh có chút khó hiểu.
"Chỗ nào?"
Giang Châu tươi cười đáp:
"Học viện hí kịch Trung ương."
~~~
Thập niên tám mươi, giới giải trí bắt đầu nổi lên.
Hơn nữa lúc này diễn viên của Kinh Khuyên* chiếm đa số, Hỗ Khuyên* còn chưa nổi lên, trên cơ bản những nữ diễn viên nổi tiếng, xuất hiện trên lịch treo tường, tất cả đều đang sống ở Bắc Kinh.
Dù sao, Xưởng phim Bát Nhất cùng một số xưởng sản xuất điện ảnh lớn nhỏ, toàn bộ đều tại chỗ này.
Lúc này, ước mơ của mọi diễn viên là có thể đến Bắc Kinh quay phim.
Giang Châu cũng từng nghĩ đến mời các nữ minh tinh để làm đại ngôn* cùng tẩu tú, thế nhưng, lại phát hiện ý nghĩ này của mình quá ngây thơ.
Vào thời đại này, nữ diễn viên có chút danh tiếng, ai chịu xuất đầu lộ diện, ra phố làm người mẫu, trình diễn thời trang?
Lúc này ngay cả quay cảnh hôn môi cũng có thể gây nên sóng to gió lớn.
Càng đừng nói là một tiệm bán quần áo không có tên tuổi!
Dù cho trả nhiều tiền hơn nữa, họ cũng sẽ không đồng ý; dù sao vào thời đại này, các nữ diễn viên càng coi trọng mặt mũi, vinh dự, hơn so với tiền tài.
Vì vậy Giang Châu chỉ có thể tạm thời chuyển mục tiêu.
Các nữ minh tinh không thể, nhưng nữ sinh thì chưa chắc.
Giang Châu đã rời giường từ sáng sớm.
Hắn vừa đẩy cửa ra thì phát hiện Giang Minh đã ở trong sân chờ mình.
Thấy hắn đi ra, Giang Minh dúi vào trong tay hắn xách bánh bao, nói lầm bầm: "Anh còn tưởng rằng nơi này có gì ngon, thứ gì chứ? Lỗ Chử*? Có phải chưa rửa sạch hay không? Cái mùi thôi đã khiến anh suýt chút nữa nôn mửa!"
"Cái chỗ này ấy, đi ra ngoài trở về một chuyến, cứ như đi mê cung, coi như em có bản lĩnh, đi mỗi ngày!"
Giang Châu nghe anh trai nói mà bật cười.
Cái món Lỗ Chử này, người bên ngoài thật đúng là ăn không quen.
Giang Châu đời trước vào Nam ra Bắc, không kén ăn gì cả, huống hồ món này sau khi ăn quen mới thấy ngon.
Hắn không nói gì, chỉ nhận lấy bánh bao thịt, gặm mấy miếng.
Hai người dọn dẹp sơ qua đồ đạc, lúc này mới rời khỏi tứ hợp viện.
"À phải rồi, người mà em tìm, có đáng tin không? Tuyết đối đừng chọn nhầm người!"
Giang Châu nghe vậy, cười nói: "Yên tâm đi, em đã hỏi thăm rất kỹ rồi, sẽ không chọn sai."
Vấn đề hàng hoá giao cho Dương Thụ Long.
Hai người Giang Châu cùng Giang Minh, đi thẳng đến Học viện hí kịch trung ương.
Đầu thập niên tám mươi, Học viện hí kịch trung ương vô cùng nổi tiếng.
Lúc này nhóm diễn viên Lưu Hiểu Khánh cũng đã thành danh.
Lúc Học viên vừa mở đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đúng như câu muôn người đều đổ xô ra đường.
Điều này cũng khiến nhiều thanh niên nam nữ mong muốn một cuộc sống được người khác yêu thích, ngợp trong vàng son.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người thực sự yêu thích diễn xuất.
Nhưng diễn xuất, là kỹ năng huyền diệu khó giải thích.
Băng qua đại lộ Ngô Đồng, hai người đã đi đến trước cổng Học viện hí kịch trung ương.
Lúc này tình cờ là thời gian đi học, có không ít nam nữ trẻ tuổi đang đạp xe đạp qua cửa.
Vừa nhìn, Giang Châu biết mình đã đến đúng chỗ.
Chậc.
Nam nữ đều đẹp cả!
Dù là chiều cao hay là mặt mũi, đều là nhất đẳng.
Dùng làm người mẫu, quá phù hợp rồi!
Trong đầu của Giang Châu đã có sẵn hai ứng viên, hắn cùng Giang Minh ngồi chồm hổm trong chốc lát, chợt đứng dậy, nói: "Anh, đi thôi."
Giang Minh có chút căng thẳng.
Anh ta đi phía sau theo Giang Châu, nhíu mày, hỏi: "Chúng ta có thể vào sao? Nơi này là trường học, chúng ta..."
Nói được nửa câu, anh ta lập tức im lặng.
Bởi anh ta nhìn thấy bảo vệ đứng ở cổng, đã đi về phía bọn hắn.
Hai người này, một không mang cặp hai không thẻ sinh viên, nhìn mặt mũi thì không phải là học sinh trong trường.
"Đang làm gì?"
Bảo vệ ngăn ở trước mặt hai người, nghiêm túc hỏi.
Giang Minh hơi tái mặt, đang định kéo Giang Châu đi, lại không ngờ cậu em trai vẫn bình tĩnh tự nhiên, rút gói thuốc ra, đưa cho bảo vệ một điếu, sau đó cười nói: "Chúng tôi là trợ lý đạo diễn của xưởng sản xuất phim, gần đây chuẩn bị kế hoạch quay phim mới, đạo diễn bảo chúng tôi qua đây chọn diễn viên."
"Chỉ nhìn một chút, sẽ ra ngay thôi."
Mí mắt của Giang Minh giật giật.
Lý do chó má gì đây?
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy bảo vệ kia lại nhận lấy điếu thuốc, giắt ở trên lỗ tai, cười tươi nói:
"Thì ra là người của xưởng phim! Vậy hai người vào đi, các cô gái trong Học viện hí kịch chúng ta đều xinh đẹp đáng yêu! Hai người cứ nhìn thoải mái! Nhìn kỹ càng~!"
"Được! Cám ơn anh dzai nhé!"
Giang Châu chào hỏi, sau đó quay đầu nhìn Giang Minh, nháy mắt, hai người cứ như vậy thành công cùng đám sinh viên đi vào Học viện hí kịch.
Sau khi đi vào, đi xa chút, Giang Minh mới thả lỏng.
Anh ta vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Châu, nói: "Em còn biết cả cái này? Còn làm phim? Thằng nhóc này, đừng có học xấu!? Bị em dâu biết được, chắc chắn bị mắng té tát."
Người đứng đắn, ai tới tìm cô gái trẻ đóng phim?
Tới Bắc Kinh sống một thời gian, chẳng lẽ thằng em mình đã học được lừa lọc gian giảo, tư tưởng cũng sai lệch theo.
"Anh, đừng nói bậy, em không phải, em không có, em cũng không phải là người như vậy!"
Giang Châu sửng sốt, vội phủ nhận ba lần liên tục.
~~~
* Kinh Khuyên có nghĩa là "vòng tròn Bắc Kinh", được hiểu là nhóm nghệ sĩ hoạt động tại Bắc Kinh, hoạt động trong lĩnh vực phim ảnh. Trong làng giải trí Cbiz, các nhóm hội được chia theo khu vực địa lý, ngoài Kinh Khuyên còn có Tây Bắc Khuyên, Đông Khuyên, Cảng Khuyên (hội nghệ sĩ tại Hong Kong), Đài Khuyên (hội nghệ sĩ tại Đài Loan). Vậy nhưng, trong rất nhiều "vòng tròn", thì "vòng tròn Bắc Kinh" lại quyền lực nhất, có sức ảnh hưởng nhất.
Ngành công nghiệp giải trí là một nơi phù phiếm. Nếu muốn tham gia showbiz, nghệ sĩ không những phải có bản lĩnh phi thường, tài năng xuất chúng, mà còn phải có đủ vốn để chống đỡ. Nếu không, dù có vào được, nghệ sĩ sẽ không thể có được chỗ đứng vững chắc. Bước chân vào làng giải trí đồng nghĩa với việc đạt được cả danh và tài, vậy nhưng chỉ cần bất cẩn, nghệ sĩ có thể đi tong sự nghiệp, tương lai bị huỷ hoại hoàn toàn.
Kinh Khuyên - hay rất nhiều những hội nhóm nghệ khác trong showbiz - được thành lập ra với mục đích hỗ trợ các thành viên trong việc hỗ trợ, tìm nguồn lực điện ảnh. Vậy nhưng, dần dần, nơi đây trở thành 1 phe phái quyền lực đáng gờm, cũng như là nơi được rất nhiều nghệ sĩ muốn chen chân vào.
*Hỗ Khuyên: nhóm nghệ sĩ hoạt động tại Thượng Hải
* Xưởng phim Bát Nhất, là một hãng phim quân đội của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc tọa lạc tại Phong Đài, Bắc Kinh, Guanganmen. Thuộc Ủy ban Quân sự Trung ương Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
* Đại ngôn: Hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.
*tẩu tú: 走秀Một buổi trình diễn thời trang hay show diễn thời trang là sự kiện do một nhà thiết kế thời trang bật mí nhằm giới thiệu loạt trang phục và/hoặc phụ kiện sắp ra mắt trong suốt tuần lễ thời trang
* Lỗ Chử: là một trong những món ăn đường phố Bắc Kinh truyền thống nổi tiếng nhất. Từ lâu được coi là một thứ xa xỉ, ẩm thực này đặc biệt thịnh hành ở Bắc Kinh. Nguyên liệu chính là thịt lợn, phổi lợn, ruột lợn, gan lợn, đậu phụ, một số có thể thêm đậu lên men hoặc nước sốt lá hẹ