Giang Hạo Minh lại gật đầu, lớn tiếng nói: "Con biết rồi!"
Lúc này, Giang Minh mới rời khỏi.
Trước khi đi, anh lại liếc nhìn Diêu Quyên, chỉ cảm thấy hơi bồn chồn.
Dựa theo tính cách lâu nay của vợ mình, nếu như mình rời nhà, dù là sớm hay muộn, vợ nhất định sẽ tiễn mình.
Nhưng hôm nay...
Giang Minh lắc đầu, nghĩ chắc do mấy ngày nay quá mệt mỏi.
Nhưng anh cũng không biết là ngay sau khi mình rời đi, Diêu Quyên vén chăn lên, liếc nhìn về phía cửa sổ sáng sủa.
Nước mắt rơi xuống, lại bị chị vội vã lau đi.
Trong thời kỳ lạc hậu lại phong bế.
Đối với một phụ nữ điển hình xuất giá tòng phu như Diêu Quyên mà nói, chồng, con trai, chính là trời cùng đất của chị.
Chị nghĩ…
Dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể trở thành gánh nặng của hai người mới được.
~~~
Hơn 50,000 bộ quần áo, gần 60,000.
Chắc phải gọi khoảng 4 chiếc Đại Đông Phong.
Tuy đều treo biển hiệu xí nghiệp quốc doanh, song đều là đơn vị anh em.
Quá trình diễn ra trôi chảy hơn rất nhiều.
Giang Minh để cái rương cùng túi lên xe, sau đó bắt đầu giúp đỡ vác đồ.
Vào thời đại này, đàn ông đều có thể chịu được cực khổ, đưa mắt nhìn quanh, ai nấy đều gầy gò mỏng cơm, đang bốc những chồng quần áo buộc bằng dây gai, tách hai chân ra, làm động tác trung bình tấn, khẽ quát lớn, sau đó khiêng cái bao lớn lên bả vai.
"Chậc!"
Người đàn ông quát lớn, vác bao đồ nặng trĩu rồi trên vai, sau đó nhìn về phía Giang Minh, cười nói: "Thứ này cũng nặng đấy! Nhiều hàng như vậy, đủ để chúng ta kiếm một khoản!"
Giang Minh lau mồ hôi, nói: "Việc nhiều lắm, tiền không thiếu các chú đâu! Yên tâm!"
Có lời này, lập tức mọi người càng hăng hái tay chân lanh lẹ bốc hàng.
Hơn một giờ sau, hàng hóa đã bốc xong.
4 tài xế lên xe, Giang Minh đã liên lạc xong với Giang Châu, lấy được địa chỉ, sau khi cẩn thận khi xác nhận không có sai lầm, mới ra lệnh.
"Chúng ta xuất phát!"
Tiếng động cơ trầm đục của Đại Đông Phong vang lên, bốn chiếc xe màu xanh quân đội, mạnh mẽ chạy về phía Bắc Kinh chạy tới.
~~~
Mà giờ khắc này, tại Bắc Kinh.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Hạ Chiêu Thiến bị trầm cảm trong một thời gian rất dài.
Bà không còn đi bán thiết bị điện nữa, mà nhốt mình trong phòng, cẩn thận lấy ra những chiếc sườn xám mà năm đó bà trân trọng, sửa lại từng cái một.
Cuối cùng, bỏ tất cả vào trong rương, khóa chặt, không bao giờ lấy ra nữa.
- Cốc cốc...
Ngoài cửa, vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Chiêu Thiến lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, nỗ lực nhếch mép lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.
Đập vào mắt chính là hai gương mặt mập mạp mịn màng, cực kỳ đáng yêu.
Đoàn Đoàn Viên Viên cầm trong tay dâu tây, mỗi bé một quả, vừa nhỏ lại đỏ.
Bởi vì nắm chặt khá chặt, khiến cho nước quả chảy xuống từ kẽ tay của hai đứa con nít.
"Quân Đoàn Quân Viên?"
Nét mặt của Hạ Chiêu Thiến trở nên dịu dàng, bà ngồi xổm xuống, lấy ra khăn tay từ trong người, nhẹ nhàng lau nước dâu tây trên tay hai đứa con nít, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bà ngoại."
Đoàn Đoàn giơ lên trong tay ô mai, nói: "Ma ma nói ma ma mua dâu tây về rồi, kêu bà ngoại cũng tới ăn."
Viên Viên kiễng chân lên, bỏ dâu tây vào trong tay của Hạ Chiêu Thiến.
"Bà ngoại, ăn ăn, ngọt lắm!"
Trái tim của Hạ Chiêu Thiến lập tức mềm nhũn.
Đương nhiên bà biết, đây là Liễu Mộng Ly lo cho mình, nên để hai cô cháu gái tới an ủi.
"Quân Đoàn Quân Viên tự ăn đi, cám ơn hai con nha."
Hạ Chiêu Thiến dịu dàng nói.
Sau khi nói xong cũng theo hai cô cháu gái đi ra ngoài.
Trong sân, Liễu Mộng Ly cầm một cái giỏ trúc, trong đó có những quả dâu tây đỏ, trông vô cùng bắt mắt.
"Mẹ."
Cô tươi cười nói: "Ăn dâu tây nha mẹ, giống này chín muộn, không dễ mua, nghe nói mới được nghiên cứu ra tới, ngọt lắm mẹ ơi!"
Hạ Chiêu Thiến cười nói: "Cho Quân Đoàn Quân Viên ăn, mẹ không thích ăn cái này."
Bà đi tới, bưng một chậu nước trong, bỏ dâu tây vào, cẩn thận rửa sạch.
"Dâu tây này, không bằng quả táo và mận, sau này Quân Đoàn Quân Viên nên ăn ít thôi."
Đoàn Đoàn vừa mới bỏ một quả vào trong miệng, quai hàm phồng lên, nghe vậy không hiểu hỏi: "Bà ngoại, tại sao ạ?"
"Vì quả dâu mọc sát đất, khi bón phân có thể dính luôn một ít nên không sạch."
"Không so được với lê táo, đều mọc trên tàng cây, sạch sẽ."
Hai đứa con nít cái hiểu cái không.
Liễu Mộng Ly đứng ở một bên, thấy Hạ Chiêu Thiến cả người gầy hốc hác, cô do dự muốn nói lại thôi.
Trên thực tế.
Ngày hôm nay cô mua dâu tây trở về, lại để cho Đoàn Đoàn Viên Viên đi kêu Hạ Chiêu Thiến, quả thật là vì để mẹ rời khỏi phòng.
Nhưng sau khi mẹ ra ngoài, giờ cô lại không biết nên nói gì.
Chính là bởi vì cô hiểu Hạ Chiêu Thiến.
Biết được tình cảm sâu đậm và si mê nhiều năm của mẹ, cô càng không biết nên khuyên bảo như thế nào.
Tâm như đá đè nặng, vừa trầm lại lạnh.
"Mụ."
Đang rầu rĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Mấy người trong sân đều nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là Giang Châu.
Hắn cười đi tới, trên trán rịn đầy mồ hôi, vội vàng bước qua đây, đứng ở trước mặt hai người.
Hạ Chiêu Thiến sửng sốt.
"Giang Châu, sao vậy?"
"Có chuyện, muốn nói chuyện với mẹ."
Giang Châu cười nói.
Đoàn Đoàn Viên Viên hai đứa con nít cùng nhau nhấc ghế lên, đưa cho Giang Châu ngồi xuống.
Liễu Mộng Ly có chút căng thẳng nhìn Giang Châu, rất sợ hắn trực tiếp nói toạc chuyện này ngay trước mặt.
"Con có chuyện, muốn xin mẹ giúp một tay."
Giang Châu nói.
Hạ Chiêu Thiến nhặt dâu tây vừa rửa, bỏ lên trên bàn, kêu Đoàn Đoàn Viên Viên vừa ăn vừa chơi đùa.
Người con rể này, làm việc có trật tự, có chí lớn, đây là người làm đại sự.
Hạ Chiêu Thiến lập tức hiểu, có chuyện tìm mình giúp, khẳng định rất quan trọng.
Bà vội nghiêm túc nói: "Con nói đi, chuyện gì? Nếu mẹ có thể giúp được, nhất định giúp con."
"Con còn mở xưởng may quần áo ở Phí Thành, Mộng Ly chắc đã nói với mẹ rồi ha!?"
Giang Châu nói: "Lúc này đây, con chuẩn bị làm một buổi triển lãm trang phục ở Bắc Kinh, tổng cộng có bảy bộ quần áo của phụ nữ, con định tìm một số người mẫu để mặc đồ triển lãm, trong đó có một đối tượng ở độ tuổi của mẹ, quá gấp nên con không chọn được người thích hợp, cho nên..."
"Con muốn xin mẹ giúp một tay, xem xem có thể làm người mẫu quần áo hay không?"
Hạ Chiêu Thiến ngây ngẩn cả người.
"Người… người mẫu?"
Bà vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc từ ngữ mới như thế.
Đọc ra cũng tốn sức.
"Chỉ mặc áo quần thôi, cũng giống như ma nơ canh mặc quần áo trong cửa hàng bách, chỉ là lúc này đây đổi thành chúng ta mặc mà thôi."
Giang Châu giải thích: "Con thấy mẹ chắc chắn rất phù hợp, cho nên mới tới hỏi."
Hạ Chiêu Thiến lập tức lộ vẻ do dự.
Giang Châu giải thích chi tiết như thế, bà hiểu ngay.
Trong khoảng thời gian ngắn, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Ý của con rể là mình phải mặc đồ, đứng ở trên bục để mọi người nhìn nhìn ngó ngó.
Đây đối với Hạ Chiêu Thiến luôn tư tưởng bảo thủ mà nói, không khác gì một thử thách cực lớn.