Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 390




Thời gian cứ thế trôi qua.

Đảo mắt một cái cửa hàng đồ điện khí Liễu Giang đã mở cửa được nửa tháng.

Hai tuần trở lại đây, công việc kinh doanh của cửa hàng điện máy không những không giảm sút mà ngày càng tốt hơn.

Đặc biệt với một số người nắm được thông tin nội bộ, biết được thân phận của Giang Châu nên ít nhiều cũng đến ủng hộ anh.

Ngày hôm đó.

Sau một buổi chiều bận rộn, liếc mắt một cái thấy đã thấy gần bốn giờ, Giang Châu đi tới bên cạnh Liễu Mộng Ly nói: "Một lát nữa Đoàn Đoàn Viên Viên sẽ tan học, em đi đón bọn nhỏ tiện thể đưa theo mẹ chúng ta đến cửa hàng mua thêm mấy bộ y phục. "

"Nếu mẹ không đồng ý, thì cứ nói với mẹ đấy là tiền lương. "

Liễu Mộng Ly nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

"Vậy thì chờ lát nữa em về nấu cơm."

Liễu Mộng Ly nói xong rồi dặn dò Giang Châu thêm vài câu nữa, sau đó mới quay đầu đi tìm Hạ Chiêu Thiến.

"Mẹ."

Liễu Mộng Ly hô: "Chúng ta đến cửa hàng nhập khẩu mua vài bộ quần áo đi. Mấy hôm trước ở đó có một kiểu dáng mới, được làm bằng georgette, có một chiếc nơ phía trước và hai mảnh bên dưới, thiết kế trông rất đẹp mắt! "

"Mộng Ly, mẹ không cần..."

Hạ Chiêu Thiến cau mày, vừa định từ chối thì đã thấy Liễu Mộng Ly cười cười đi tới nắm lấy tay cô.

"Mẹ, Giang Châu biết mẹ sẽ không đồng ý! Thế nên anh ấy nói đây là tiền lương, mẹ xứng đáng được hưởng!"

Nói xong, không chờ Hạ Chiêu Thiến tiếp lời thì Liễu Mộng Ly đã kéo bà ra ngoài.

Bắc Kinh vào những năm 80 rất là náo nhiệt phồn vinh.

Ở Vương Phủ Tỉnh có mấy cửa hàng nhập khẩu, tất cả đều bán "hàng ngoại" nhập từ nước ngoài về.

Khăn choàng lụa, rượu vang, quần jean thời thượng...

Kiểu dáng không nhiều, nhưng rất đắt tiền.

Thời điểm này, người giàu ở Bắc Kinh cũng không ít, sau khi phát tài thì toàn thân từ trên xuống dưới đều thích sử dụng hàng nhập khẩu.

Thể hiện sự khác biệt của mình.

Nói trắng ra thì đấy là khoa trương.

Hơn nữa, vào những năm 80, 90, hầu hết mọi người đều tin rằng trăng ở nước ngoài tròn hơn trăng ở trong nước, khí ở nước Mỹ thơm hơn khí ở quê hương.

Bởi vậy, những cửa hàng nhập khẩu buôn bán cực kỳ chạy.

Ngay cả khi đó là đồ đồng nát bỏ đi không ai nhặt, chỉ cần nó được dán cái nhãn là hàng nhập khẩu, đều có thể bán được giá cao.

Đương nhiên là Giang Châu không nhìn trúng mấy cái thể loại kinh doanh hàng ngoại nhập này, mấy chục năm nữa đất nước sẽ phát triển nhanh chóng, trên thế giới đâu có ít sản phẩm của Trung Quốc chế tạo ra?

Chỉ là hắn đoán không ra khẩu vị cửa Hạ Chiêu Thiến, nên cứ để bà tự chọn sẽ tốt hơn.

Có thích hay không lại nói sau.

Hai mẹ con đến cửa hàng nhập khẩu.

Nhân viên bên trong là một cô gái trẻ cũng ăn mặc thời thượng, thái độ không được tốt lắm, thấy hai người bước vào thì cũng lười biếng sơn móng tay chứ không tiếp.

"Thích gì thì cứ nhìn, cái gì trong cửa hàng cũng đều rất đắt tiền, không mua được thì cũng đừng sờ soạng vào, sờ vào mà hỏng thì cũng không đền nổi tiền đâu!"

Sắc mặt Liễu Mộng Ly xấu hẳn đi.

Cô cau mày, đang định đi qua lý luận một phen thì Hạ Chiêu Thiến đã nhanh chóng giữ cô lại.

"Chúng ta xem chút thôi, không mua cũng không sao. Mấy loại quần áo ở đây cũng không lọt vào mắt mẹ, chưa chắc là đã thích."

Hạ Chiêu Thiến thấp giọng nói.

Điều bà nói là thật.

Tuy có danh là cửa hàng nhập khẩu, nhưng lại cũng không có nhiều kiểu dáng, chỉ có vài cái, mà kích thước thì lại quá lớn, nhìn thoáng qua bà cũng biết là quá rộng với vòng eo của mình..

Không phù hợp với bà.

Lúc này Liễu Mộng Ly mới không nói thêm nữa.

Thật vậy, không cần xung đột với những người không liên quan.

Hai mẹ con đi dạo quanh cửa hàng một vòng, nhận thấy không có bộ quần áo nào phù hợp, thế nên Liễu Mộng Ly liền kéo Hạ Chiêu Thiến đi ra ngoài.

"Mẹ, kiểu dáng quần áo ở đây quá ít rồi. Vài ngày nữa, quần áo của Giang Châu ở Phí Thành sẽ được chuyển đến. Sau đó chúng ta sẽ..."

Liễu Mộng Ly đang nói chuyện, cô bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Chiêu Thiến có gì đó không ổn.

Lúc này hai người vừa đi ra khỏi cửa hàng nhập khẩu liền đứng ở dưới cột điện thoại, giờ Hạ Chiêu Thiến đang sững người, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hơi mở to, nhìn chằm chằm về phía cách đó không xa.

Liễu Mộng Ly nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Cô cau mày nhìn theo hướng tầm mắt của Hạ Chiêu Thiến.

Vừa nhìn máu quả Liễu Mộng Ly đã lập tức chảy ngược, chân tay lạnh cóng.

Cô há to miệng.

Nhưng giờ thanh âm lại như bị mắc nghẹn trong cổ họng, cô không thể thốt ra bất cứ điều gì.

Bởi vì lúc này, người xuất hiện trước mặt hai người không phải ai khác.

Mà lại chính là Liễu Kình Tùng.

Đó là cha cô, là chồng của Hạ Chiêu Thiến.

Ông đang ở tuổi tứ tuần, tầm trung niên.

Mái tóc màu đen tinh thần vô cùng phấn chấn, thân hình cao gầy.

Ông đang mặc một bộ đồ Trung Sơn màu đen, dáng người thẳng tắp, ngũ quan kiên nghị lại gầy gò, ánh mắt nặng nề, một tay đút túi, tay kia nghịch hai quả hạch đào.

Mà bên cạnh ông lại là một người phụ nữ.

Một người có thân hình xinh đẹp, mặc kiểu phương Tây, giày cao gót, son môi đỏ tươi, móng tay cũng màu đỏ tươi.

Người phụ nữ này ước chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, lúc này đang đứng bên cạnh Liễu Kình Tùng mỉm cười rồi nói điều gì đó.

Cô ta đưa tay chỉ vào cửa hàng nhập khẩu.

Liễu Kình Tùng sắc mặt nhàn nhạt, gật gật đầu, ra hiệu cho cô đi vào.

Sau đó, người phụ nữ kia bước vào. Cô nhân viên bán hàng trước đó vẫn hờ hững lạnh lùng kia giờ như là nhìn thấy kim chủ, nhanh chóng bỏ sơn móng tay xuống và bước ra từ phía sau quầy.

Quan hệ của hai người, không cần nói cũng biết.

Liễu Mộng Ly gần như là theo phản xạ nhìn sang Hạ Chiêu Thiến.

Quang mang trong mắt Hạ Chiêu Thiến đã nhạt đi không ít.

Theo bản năng, bà xoay người trốn sau cột điện thoại, tuy rằng ánh mắt có chút chua xót nhưng không muốn lộ ra vẻ xấu hổ trước mặt con gái.

Thấy Liễu Mộng Ly đang nhìn về phía mình, Hạ Chiêu Thiến cực kỳ miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên để lộ ra một nụ cười.

"Không có chuyện gì, mẹ sớm đã biết rồi."

Hạ Chiêu Thiến có gắng khiến thanh âm của mình trở lên nhẹ nhàng: "Chỉ là không ngờ lại gặp được ba của con ở đây, thật ngoài ý liệu."

Bà nghĩ.

Mình giả bộ như vậy hẳn là giống rồi, đúng không?

Hẳn là con gái bà sẽ không phát giác được rằng trái tim của bà đang đau đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, đúng không?

Tay chân Liễu Mộng Ly phát lạnh.

Nhưng cô lại bi ai phát hiện, thậm chí cô cũng không có đủ can đảm để tiến về phía trước kia để chất vấn.

Trên thực tế, việc bắt gian tại trận này, người nhận tổn thương lớn nhất cũng chỉ có người vợ mà thôi.

Chút lòng tự trọng còn sót lại cũng bị giẫm nát.

Ngay trước mặt mọi người trên đường, để lộ vết thương đẫm máu của mình cho mọi người xem.

Lưu Mạnh Lệ hít sâu một hơi, cô quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông kia một chút sau đó vươn tay vỗ nhẹ lưng Hạ Chiêu Thiến nói: "Mẹ, chúng ta về nhà đi."

Hạ Chiêu Thiến mỉm cười: "Được."

Hai mẹ con người quay người rời đi.

Cách đó không xa, Liễu Kình Tùng đang xoay người tìm chỗ nào đó để dựa vào, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, vội quay đầu nhìn lại.

Ông cau mày, nhìn dòng người hỗn loạn trên phố, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy gì.

Hẳn là hoa mắt đi.

Ông nhếch khóe môi, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Sau khi rít hai ngụm khói, người phụ nữ bên trong đã vui vẻ chọn đồ xong.

"Phó phòng Liễu! Bộ váy này thế nào?"

Người phụ nữ bước ra ngoài, khoe chiếc váy trên tay mình ra cùng với một nụ cười.