Liễu Mộng Ly lập tức đỏ mặt.
Cô giận dỗi liếc nhìn Giang Chu, nhỏ giọng nói: "Có người đấy! Thành thật một chút."
Giang Châu nhún vai, đang định nói gì đó thì đột nhiên vẻ mặt trở lên ngưng trọng.
Khu này chỉ có ba phòng bệnh.
Bởi vì Trần Nguyên Phương mang hắn đến đây, hơn nữa lại quen thuộc với bác sĩ nên Giang Châu được ở một mình một phòng..
Hắn vẫn luôn chú ý đến những âm thanh bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vừa ồn ào vừa tức giận, hắn vừa nghe liền hiểu.
"Em ra ngoài chờ anh."
Giang Châu cười nói.
Trước đó hắn cũng đã nói qua chuyện này cho Liễu Mộng Ly nghe, vậy nên cô nghe vậy liền hiểu ngay.
Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng: "Không thì để em ở đây với anh, bên ngoài có nhiều người, em..."
Cô còn chưa nói xong.
Giang Châu đã vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
"Ngoan."
Lời này, vừa ôn nhu lại vừa trầm thấp khiến trái tim Liễu Mộng Ly khẽ run lên.
Cô không nói nữa mà thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc mở cửa ra, cô tình cờ thấy Phương Vân Lương cùng Cường Phi ở cách đó không xa.
Mặt tràn đầy nộ khí, sát khí đằng đằng.
Liễu Mộng Ly sau khi ra ngoài, trái tim lập tức trở lên thấp thỏm, sau khi nghĩ ngợi một hồi liền ra ngoài ngồi dưới cửa sổ.
Cô nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì bảo vệ cũng ở rất gần chỗ cửa sổ này, gọi người đến cũng rất nhanh.
Trong phòng bệnh.
"Bang!"
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra phát ra tiếng kêu thật lớn.
Phương Vân Lương cùng Cường Phi bước vào với khuôn mặt lạnh lùng, gã liếc một chút thì thấy Giang Châu đang nằm trên giường bệnh gặm táo.
"Con mẹ nó, tên tiểu tử người biết hưởng thụ nhỉ?"
Phương Vân Lương ra hiệu cho Cường Phi đóng cửa lại.
Gã đưa lưỡi liếm liếm răng cửa rồi đi tới, giẫm một chân lên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
"Mày là Giang Châu đúng không? Anh em tao vẫn còn đang ngồi trong phòng giam kia kìa. Mày thật sự cho rằng không ai dám động vào mày lúc này sao?"
Giang Châu nhìn Phương Vận Lương có chút xúc động.
Trong kiếp trước, hắn cũng đã từng gặp Phương Vân Lương.
Nhưng đó là nhiều năm sau.
Con người này có bối cảnh tốt, tuy mới thành lập công ty được hai năm nhưng cũng đã tạo dựng được tên tuổi, dưới trướng còn có thêm mấy công ty nưa, có thể coi là ông chủ lớn.
Nhất là ở trong giới Bắc Kinh, thế lực của người này cực lớn, trong tay có không ít người.
Năm đó gã có một nữ minh tinh làm bạn gái, nhưng ham muốn kiểm soát của gã quá mạnh lên đã nhất quyết đòi chia tay để quay lại với một đạo diễn trẻ.
Kết quả Phương Vân Lương còn chưa lên tiếng.
Thì đàn em dưới trướng đã cầm dao đâm đi đâm người rồi, cũng may người không chết, chỉ bị nhập viện, còn tên đàn em kia thì bị bắt lại.
Sau một hồi vặn hỏi, tên tiểu đệ kia cũng không nói gì khác ngoài việc rằng hắn không thể chịu đựng nổi khi tên đạo diễn trẻ kia cắm sừng đại ca mình.
Nói tóm lại, chuyện này cực kỳ náo động, Giang Châu cũng đã nghe nói qua.
Phương Vân Lương lúc đó xuất hiện trên các trang tin giải trí với cái bụng phệ, dáng vẻ phúc hậu ung dung.
Chỉ thi thoảng khi ngước nhìn người khác, người ta mới thoáng thấy sự kiêu căng, ngạo mạn của tuổi trẻ.
Không phải là gã đã thay đổi.
Mà chỉ là học được cách ẩn nhẫn mà thôi.
"Phương Vân Lương."
Giang Châu mỉm cười, rồi đột nhiên đặt quả táo lên mặt cái tủ bên cạnh, sau đó lấy khăn tay ra, lau tay rồi nói: "Xin chào, tôi tên Giang Châu."
Phương Vân Lương: "??"
Cường Phi: "...??"
Hai người hung hăng xông tới, vốn dĩ tưởng là cứng đối cứng, nhưng không ngờ Giang Châu lại trực tiếp giới thiệu bản thân, lại có thái độ tốt tươi cười như thế, quả là khiến người ta không kịp chuẩn bị, phải ăn nhiều thiệt thòi.
Cường Phi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như thế này.
Trước đó thì lần đối chọi nào mà chả là cứng đối cứng, chỉ cần một hai câu không hợp là lao vào bem nhau ngay sao?
Phương Vân Lương cau mày, nhìn chằm chằm vào Giang Châu một lát, sau đó cũng chỉ đành đưa tay bắt tay với Giang Châu.
Con mẹ nó.
Buồn nôn vờ lờ.
Hai người nam nhân mà lại đi chơi trò ỡm ờ với nhau.
Nếu như trước đây Phương Vân Lương đã cho đối phương một đấm rồi, Nhưng bây giờ Đông Tử vẫn đang ở trong lao, phải trông cậy vào bức thư thông cảm của Giang Châu mới đi ra ngoài được.
Bằng không mà nói, một khi bị tra xét nghiêm ngặt, nhất định sẽ bị hỏi cung thêm hai ba lượt nữa, nhất định sẽ không dễ dàng thoát ra như bây giờ.
Phương Vân Lương nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Gã muốn nhìn xem người này đang làm cái quái gì!
"Đừng diễn với lão tử, cái bộ dáng kia không ai nuốt nổi đâu!"
Phương Vân Liên nói: "Đến cùng phải làm gì thì mày mới đồng ý viết thư thông cảm?"
Giang Châu cười nói: "Thư thông cảm sao?"
Hắn nói rồi liền đứng dậy, mở chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một tờ giấy rồi nói: "Anh đang nói về thứ này sao?"
Cái gì?
Lần này Phương Vân Lương thực sự là ngạc nhiên.
Gã cầm lấy nó xem qua, thấy rằng đó thực sự là một bức thư thông cảm!
Trên đó còn viết rằng Đông Tử không chạm vào hắn, là hắn vô tình bị ngã, không có gì lớn, v. v.
"Dưới tình thế cấp bách, giữa việc chọn mất đi một ngón tay hay lưu lại ít máy, tôi đều không muốn chọn, bất đắc dĩ phải làm cách này."
Giang Châu thản nhiên nói.
Phương Vân Lương thực sự chấn kinh.
Cường Phi bên cạnh cũng không dám tin, cầm lấy bức thư hiểu ra và đọc đi đọc lại một cách hoài nghi.
Vốn dĩ họ nghĩ rằng lần này sẽ phải tốn nhiều lời, ép buộc, dụ dỗ,… để đạt được mục đích.
Không ngờ rằng bên kia đã viết từ trước rồi!
Bầu không khí trầm lặng đến mức có chút vi diệu.
Phương Vân Lương châm một điếu thuốc, rít hai hơi, cuối cùng cũng hiểu ra.
"Con mẹ nó, có phải mày cũng chỉ đợi tao tới thôi đúng không?"
Phương Vân Lương nhìn chằm chằm vào Giang Châu, cau mày hỏi: "Mày tìm tao làm cái gì?"
Tuy gã là người bướng bỉnh, tính tình nóng nảy, nhưng cũng không ngốc.
Việc này chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ra.
Đông Tử là mồi nhử, bên kia đã viết giấy thông cảm trước, nhưng lại không đưa cho cảnh sát, cái ý ở đây không phải là rõ ràng rồi sao?
Cũng chỉ đang chờ gã mắc câu.
Hiện tại gã đã đến, thư thông cảm cũng đã có thể giao cho cảnh sát.
Nhưng mà.
Điều mà Phương Vân Lương không hiểu là, Giang Châu làm đến như vậy để làm gì?
Giang Châu cũng rất nghiêm túc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Cửa hàng thiết bị điện của anh cũng có một đối tác tên là Giang Minh Phàm, đúng không?"
Giang Châu cười nói:
"Người đó chính là anh họ của tôi."
Phương Vân Lương nghẹn lại.
Cái quái gì thế? anh em họ?
"Hai người là anh em họ?"
Rõ ràng là gã đang rất sốc.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này Giang Minh Phàm đến gặp gã rất nhiều, trên cơ bản thì đều là nói gần nói xa khuyến khích gã đi đối phó với Giang Châu.
Gã cũng tự hỏi, rằng hình như hai người bọn họ trước đó có thù với nhau, nhưng chưa từng nghĩ rằng họ lại là anh em họ.
Phương Vân Lương vốn là người trọng nghĩa khí.
Việc anh em máu mủ ra tay với nhau luôn làm gã cảm thấy chán ghét.
"Hắn là người rất có dã tâm, vẫn luôn không hợp với tôi."
Giang Châu nói: "Anh hợp tác cùng hắn hơn một năm, so với tôi hẳn là hiểu rõ hơn nhiều."
Phương Vân Lương không có lên tiếng đáp lời.
Xem như ngầm thừa nhận.
Trong khoảng thời gian hợp tác với Giang Minh Phàm, mặc dù Phương Vân Lương không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng gã luôn rõ ràng.
Con người kia lợi dụng gã, đã thế lại còn xem thường huynh đệ của gã.
Công việc bẩn thỉu cực khổ đều gọi huynh đệ gã đi làm, nhưng tiền lại chẳng cho bao nhiêu.
Gã không nói ra, chỉ là do gã không muốn tính toán mà thôi.
Bây giờ Giang Châu nhắc tới, gã mới suy tư một hồi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Giang Châu, thấy Giang Châu đang tươi cười mình, lập tức hiểu ngay ra ý tứ của hắn.
"Sao vậy? Định học anh họ ngươi, xúi giục ta sao?"