Gã nói xong, ba huynh đệ theo sau đồng loạt tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Bọn côn đồ đường phố này đánh nhau quanh năm, có thể không dám giết người nhưng xin chút máu, chặt mấy ngón tay cũng thực sự dám làm.
Vẫn còn vài tháng nữa mới đến những ngày ngiêm trị năm 83.
Lúc này vẫn còn đang trong thời điểm phách lối.
Giang Châu cũng không đủ năng lực để đối đầu trực tiếp với tụi đường phố này.
"Phương Vân Lương biết bọn mày tới đây không?"
Giang Châu cười nói: "Dùng bạo lực để giải quyết việc làm ăn cũng không tốt lắm đâu?"
Đông Tử nghe vậy liền nhướng mày.
Con mẹ nó.
Cái tên này, chết tới nơi rồi mà còn nói chuyện chậm rãi như thế, khiến gã hoảng sợ.
Tốt xấu gì thì cũng phải tỏ ra sợ hãi một tí chứ?
Nếu không thì chính là thiếu tôn trọng với gã rồi!
Đông Tử nói: "Anh Phương là người bận rộn, thế nên đương nhiên anh ấy có việc riêng phải làm. Tao có đến hay không thì cũng không quan hệ gì đến Anh Phương! Cho dù có quan hệ đi chăng nữa, thì đó là vì tao nhìn mày thấy ngứa mắt mà thôi, đừng nói nhảm nữa!"
Bọn chúng vẫn luôn như vậy từ trước.
Vào tù ra tội, có thể dùng tiền để bảo lãnh ra được thì tốt.
Còn mà không ra được thì cứ khai rằng chuyện đó đều do tự mình làm, không can dự đến ai!
"Đừng nói nhảm nữa! Rốt cuộc mày có đồng ý đóng cửa không! Nói một câu thôi! Bằng không đừng trách lão tử tàn nhẫn!"
Giang Châu có phần thưởng thức cái vị này.
Hắn cười khổ nói: "Mấy vị à, cái cửa hàng này sao có thể bảo mở cửa là mở cửa, đóng cửa là đóng cửa được? Ở dưới có rất nhiều nhân viên, họ đều phải có cơm ăn mà! Mọi người nói xem đúng không?
Đều là người quen cũ trong ngõ hẻm, cũng đều là người buôn bán làm ăn. Dù thực hư thế nào, thì cứ để tôi cùng anh Phương của cậu trò chuyện, thảo luận bàn bạc. Sau đó mới động dao kiếm, được không?"
Lúc này Giang Châu đúng thật là có chút dở khóc dở cười.
Thực ra.
Khoảng thời gian trước đây, hắn đã được tuyên dương, người ngoài không biết nhiều, cũng chỉ biết đến cái tên.
Trong một đất nước rộng lớn như vậy, có hàng ngàn người có tên Giang Châu, mà cũng không người nào biết được hắn đang ở đâu. Thế nên ai mà biết hắn có phải là Giang Châu được đăng trên báo hay không?
Hơn nữa địa điểm tên thủ ác bị bắt là ở Vũ Hán, còn bức điện tín được gửi từ Quảng Châu, còn hắn thì đang ở Bắc Kinh!
Vì vậy, đám người Đông Tử hoàn toàn không nghĩ đến việc người trước mặt kia là "anh hùng"!
Bất quá.
Trong lòng Giang Châu biết rõ, cửa hàng của mình đã mở được vài ngày, Phương Vân Lương mà muốn động thủ với hắn, thì đã sớm ra tay rồi.
Hơn nữa là phải là tự mình đến.
Thế mà suốt mấy ngày hôm nay, dựa theo cái tính khí bạo lực kia của anh ta, thì nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nguyên nhân - Phương Vân Lương biết Giang Châu giờ đang là "Đại anh hùng" danh tiếng lẫy lừng trong mấy ngày hôm nay.
Giang Châu ban đầu vốn còn muốn tìm gặp Phương Vân Lương để nói chuyện.
Thật trùng hợp là thủ hạ của Phương Vân Lương lại đến tìm hắn kiếm chuyện.
Đông Tử nghe Giang Châu nói một hồi, đầu óc liền trở lên ong ong.
Mặt gã đen lại, gã thò hai tay vào trong túi quần mò mẫm, trong túi có một con dao gấp và hai quả pháo cối.
Quả pháo cối này là gã mua cho mấy tiểu cô nương đùa chơi.
Lúc này gã cầm con dao lên, âm trầm nhìn chằm chằm vào Giang Châu, xoay đầu nhổ một bãi nước bọt xuống đấy.
"Mẹ nó."
Gã mắng một câu.
"Lão tử đã nói nhẹ nhàng với mày, thế mà mày còn không nghe, còn lảm nhà lảm nhảm!"
Gã lại mắng thêm câu nữa, sau đó ba chân bốn cẳng muốn xông về phía trước.
Mí mắt Giang Châu nhảy dựng lên, đang chuẩn bị dùng kế "tẩu vi thượng sách" để toàn mạng, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Trần Nguyên Phương đang đi về phía bên này, dưới nách còn kẹp một cái cặp màu đen.
Có vẻ như ông ấy đang đến nhà hắn.
Đầu óc Giang Châu bắt đầu nảy số, lập tức lóe ra một ý tưởng. Chỉ một khắc sau, trước khi Đông Tử lao về bên này, Giang Châu đã đột nhiên ngã ra sau, đập thẳng vào tường.
"Ầm!"
Âm thanh trầm đục vang lên
Tiếp theo đó là tiếng hô hoán của Giang Châu.
"Ôi! Cứu mạng! Có ai không! Cứu mạng! Sắp chết người đến nơi rồi!"
Giờ thì tốt rồi.
Tiếng hô hoán đột ngột này khiến ngay cả Đông Tử cũng sững sờ.
Gã cất dao đi, đứng ngây người nhìn Giang Châu đang co lại thành con tôm lăn lộn la hét trên mặt đất.
Không phải chứ!
Chuyện là sao?
Mình…
Động thủ rồi sao?
Đông Tử có chút sững sờ, quay đầu nhìn ba người đứng bên cạnh, dừng lại một chút rồi hỏi: "Sao vậy? Tao đụng vào hắn rồi sao?"
Ba người bên cạnh cũng đang sững sờ.
Tên tiểu tử kia.
Chẳng phải vừa nãy còn phát ngôn một cách hùng hồn trông như rất là đại nghĩa lẫm liệt sao?
Sao mà chưa động đến một ngón tay mà đã lăn trên mặt đất rồi?
Mặt Đông Tử tối sầm lại, gã đang định bước tới thì nghe thấy tiếng bước chân.
"Dừng lại! Cấm cử động! Chuyện gì xảy ra vậy? Đánh nhau à? Giơ tay lên!"
Người hét lên tất nhiên chính là Trần Nguyên Phương.
Dù hay nhận quà cùng ba phải, nhưng phương diện công việc vẫn là rất hiệu quả.
Hơn nữa, con hẻm này lại gần nhà Giang Châu, thuộc phạm vi quản hạt của ông, lúc này làm sao có thể bỏ qua khi nhìn thấy có người đánh nhau được?
Quan trọng hơn chính là...
Trong khoảng thời gian này, ông đã loáng thoáng nghe được chút phong thanh từ trên cao, rằng công cuộc nghiêm trị sẽ bắt đầu vào tháng 6 hoặc 7.
Chuyên môn trừng trị những tên côn đồ đường phố kiểu này.
Tuy là phong thanh, nhưng đó cũng là ý tứ của cấp trên.
Trần Nguyên Phương không dám lơ là.
Ông chỉnh lại kính, vội vàng chạy tới, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đông Tử và ba người đi cùng.
"Lại là các ngươi?!"
Trần Nguyên Phương tức giận nói: "Hôm qua không phải là mới bị tạm giam sao? Sao hôm nay đã ra rồi? Lại còn đánh nhau nữa!"
Sắc mặt ông xấu đi trông thấy.
Sao có thể trùng hợp được như vậy chứ.
Thứ nhất, Đông Tử vốn là một tên hung ác, là một tên côn đồ không lớn cũng chả nhỏ ở quanh đây, nhưng phàm là ai có chút thế lực ở đây, gã cũng đều đánh một trận với họ.
Mấy hôm trước gã cùng mấy anh em đang chơi bi-a thì gặp người ở Tam Lý Truân, với lý lịch thế kia thì không tụ tập đánh nhau mới là lạ.
Chỗ mở tiệm bida cũng thuộc phạm vi quản hạt của Trần Nguyên Phương.
Lúc xung đột nổ ra, đã người báo cho Trần Nguyên Phương, chính Trần Nguyên Phương đã báo cho cảnh sát bắt đám người này lại.
Không nghĩ tới, chưa qua được mấy ngày.
Lại gặp!
Trần Nguyên Phương mắng: "Không chịu học hành cho tốt! Còn dám đi đánh nhau!"
Ông nói rồi ngồi xổm xuống, mặt đen lại, vươn tay vỗ vỗ vào người Giang Châu.
"Dậy đi! Xem cậu là ai!"
Thật ra mà nói thì…
Trần Nguyên Phương đúng thực là không nghĩ nhiều lắm.
Bọn du thủ du thực này ngày nào cũng tụ tập đánh nhau, hôm nay mày đánh tao thì mai tao mà bắt được mày sẽ đánh chết.
Về cơ bản thì đều là một đám du thủ du thực.
Ông cũng không để ý lắm, và thậm chí còn nghĩ rằng kẻ đang nằm trên mặt đất ôm bụng cuộn tròn như một quả bóng, cũng là một tên du thủ du thực.
Ngay khi đập đập vào người tên "du thủ du thực" kia xong, chuẩn bị báo cảnh sát thì ông bất ngờ lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Đau quá... hức... cứu mạng, chủ nhiệm Trần, tôi bị mấy người này vây đánh Nếu anh không tới, tôi đã bị đánh chết rồi."
Giang Châu ôm bụng, vươn tay ra túm lấy ống quần của Trần Nguyên Phương.
Trần Nguyên Phương giật nảy mình.
Ông đẩy cặp kính lên sống mũi, sau đó cúi đầu, nghiêng người, nhìn cho kỹ gương mặt Giang Châu.
"Trời ạ! Đồng chí Giang? Sao lại là đồng ý!"