Giang Châu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì cho đến khi anh ta đủ chắc chắn.
Hắn hiện tại cần ẩn núp, kiếm tiền, tích lũy sức mạnh, cuối cùng mới tung một kích trí mạng.
~~~
Ngày hôm sau, Giang Châu cùng Dương Thụ Long lại đi Dương Thành.
Tìm Triệu Quyền, đặt hàng, lúc này đây, Giang Châu trực tiếp muốn mua số hàng trị giá 50,000 tệ.
Số lượng này khiến Triệu Quyền giật mình, y uống một hớp rượu, một lát sau mới mở miệng: "Số hàng cậu cần quá nhiều, tạm thời tôi không lấy ra được."
Triệu Quyền đảo đảo tròng mắt, cười nói: "Như vậy, đưa cho ngươi một nửa hàng trước, nửa còn lại một thời gian ngắn nữa sẽ gửi qua cho cậu."
"Ông chủ à, đầu năm nay, nhà buôn càng ngày càng nhiều, chúng ta lấy hàng thật sự là không dễ dàng!"
Giang Châu không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng rồi.
"Quy củ cũ, trước đưa anh phân nửa tiền đặt cọc."
Giang Châu cười cười, hắn nói: "Kiểm hàng lại trả tiền, tôi đưa anh địa chỉ."
Triệu Quyền im lặng.
Trong lòng thầm mắng một câu cáo già, sau đó lại tươi cười vui vẻ, nói: "Được! Hàng đang ở trong viện, chúng ta đều là đối tác cũ! Tôi còn có thể bẫy cậu hay sao?!"
Ba người nói chuyện, cơm nước xong xuôi, ngay sau đó lập tức đi kiểm hàng.
Vẫn giống với lần trước, nhưng lúc này đây, đồng hồ điện tử chiếm số lượng lớn.
Lúc này đây khu vực bán hàng sẽ được chuyển đến Tây Đơn, mặt hướng cả Bắc Kinh.
Đối tượng bán hàng cũng thay đổi từ sinh viên đại học sang thanh niên ăn chơi, nhất là một số kẻ thích chơi trội ở Bắc Kinh, đàn em đi theo là cả đám trẻ trâu thích ăn diện, vì giữ thể diện, thường xuyên mua mười mấy chiếc đồng hồ điện tử.
Giang Châu đã viết biên nhận, và để lại một địa chỉ khác cho Dương Thụ Long địa chỉ.
Đặt hàng xong, cả hai xem như mới hoàn toàn yên lòng.
Vé xe lửa định vào ngày mai, Giang Châu quyết định đi đến tìm Trần Mã Long ăn cơm.
Lúc tìm được Trần Mã Long, bên cạnh anh ta là ngồi một giáo viên già, cầm trong tay bút máy, đang viết chữ.
Trần Mã Long nghẹn đến đỏ bừng mặt, hai chân bắt chéo ngồi thẳng người, hai tay chống ở trên đầu gối, một lát sau mới lên tiếng.
"Thấm Mai, anh…anh rất nhớ em, Đại Phi Tiểu Phi có cao ra hay không? Anh ở Dương Thành ăn không ngon, đói gầy..."
Giang Châu giật cả mình.
Đói gầy?
Hắn liếc nhìn Trần Mã Long, thân thể to con này, trong đĩa bên cạnh còn đặt một cái đĩa thịt bò kho, cái này gọi là đói gầy?
Trần Mã Long quả thật đang ngượng.
Anh ta gãi đầu, đang chuẩn bị đọc tiếp, thì nghe thấy Giang Châu gọi mình.
"Anh Long?"
Giang Châu hai tay đút túi, cười tủm tỉm nhìn anh ta.
Trần Mã Long sửng sốt.
Anh ta tỉnh táo lại, vội vơ lấy lá thư, rồi nháy mắt ra hiệu với giáo viên già.
"Sao em lại tới? Ngồi ngồi đi! Sao không báo trước cho anh biết, giờ không còn cơm cho em ăn đâu!"
Dương Thụ Long đi theo phía sau Giang Châu, dáo dác nhìn thoáng qua.
Y có chút nao núng, liếc nhìn người thợ may già đang sửa quần áo, lại càng trông không được tự nhiên.
"Thôi, hai cậu cứ trò chuyện, anh đi ra ngoài dạo một chút!"
Giang Châu biết anh ta không quen, lập tức nói: "Được, buổi tối tới sở chiêu đãi hội hợp, anh đừng đi xa."
Dương Thụ Long rời đi.
Trần Mã Long vội vàng giấu giấy đi, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên.
"Viết thư cho chị ba sao?"
Trần Mã Long đơ ra vài giây, rồi xì một tiếng khinh miệt, lại trừng Giang Châu, gắt: "Em biết rồi còn hỏi?"
Anh ta nói, mở thư ra, thở dài, nói: "Lòng dạ đàn bà thật khó hiểu! Mấy ngày hôm trước gửi điện báo, lại không vui, hồi âm với anh là làm vậy lãng phí tiền, anh cho tiền thì cô ấy lại không muốn, anh chỉ có thể viết thư."
Thật buồn quá đi.
Giang Châu ngồi xuống, hỏi: "Anh viết cái gì?"
"Đây đây, tự em xem."
Trần Mã Long tự tay ở trong túi quần móc nửa ngày, chỉ có móc ra một trang giấy đưa tới.
Giang Châu nhận lấy, liếc mắt nhìn, lập tức nghẹn lời.
Từ đầu đến cuối bức thư đều viết nào là em ăn cái gì, con ăn cái gì, Đại Phi Tiểu Phi A Tinh như thế nào như thế nào, kể chuyện mình rảnh rỗi đi xã giao, trong bữa tiệc có người kêu em phục vụ, v. v..
Giang Châu thở dài.
Trần Mã Long này, sau khi yêu đương, chỉ số tình cảm quả nhiên là số âm.
"Nếu như em là chị ba, chắc chắn em cũng giận."
"Vì sao?"
"Điện báo của anh, cả đống lớn chuyện vụn vặt, đều là hỏi chuyện của lũ trẻ, hai người đang nói yêu thương, hay là cùng nhau nuôi con?"
Giang Châu nói.
Trần Mã Long đơ ra, lập tức đứng thẳng người dậy, tiện tay mò một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
"Đương nhiên là nói chuyện yêu thương với chị ba của em rồi! Anh thực sự thích cô ấy!"
Anh ta dừng nói, hơi hơi hiểu vấn đề, ánh mắt lập tức sáng lên, hỏi: "Em đang nói, anh phải viết những lời lãng mạn kia chưa?"
Giang Châu hai tay khoanh trước ngực, học theo cách nói của anh ta: "Thông minh rồi!"
Trần Mã Long sửng sốt, lập tức cười trừng mắt với Giang Châu.
"Đkm, bắt chước cách nói chuyện của anh hả!"
~~~
Hai ngày sau, Giang Châu cùng Dương Thụ Long trở về Bắc Kinh.
Trong thời gian ngồi trên xe lửa, cực kỳ uể oải, Giang Châu mang theo vali, vừa xuống tàu lập tức đi về nhà.
Trong xe mùi quá nặng, ngày hôm qua lúc hắn xuống xe, gần như cả đêm không ngủ.
Lúc về đến nhà, đã trời tối.
Giang Châu đưa tay nhẹ nhàng đẩy cổng ra, đang định gọi vợ, nhưng trong viện yên tĩnh.
Hắn sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là thấy lạ.
Tuy giờ đã tối, thế nhưng cũng chỉ mới 9 giờ.
Hơn nữa vợ biết mình hôm nay trở về, cô ấy nhất định sẽ chờ mình, sao trong phòng ngay cả đèn dầu cũng không thắp?
"Mộng Ly?"
Hắn lên tiếng gọi, ngay sau đó liền nhìn thấy trong viện bên cạnh, đèn của phòng Diệp Mẫn Kiệt sáng rồi.
Gã khoác áo khoác đi tới, nói: "Giang Châu, Đoàn Đoàn Viên Viên bị bệnh, tối hôm qua phát sốt, giờ đã đưa trạm xá rồi."
Giang Châu bàng hoàng.
"Trạm xá nào?"
"Là phòng khám bên cạnh tiệm cắt tóc cách đây hai dãy phố, chú em cũng đi theo."
Giang Châu nghe vậy, vô cùng lo lắng, cổng chưa khoá đã lập tức đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, hắn cực kỳ tự trách.
Từ sau khi tới Bắc Kinh, Đoàn Đoàn Viên Viên lên nhà trẻ, hắn có nhiều thời gian hơn để kinh doanh, có đôi khi bận đến mức không có thời gian bên con.
Lúc này đây, Đoàn Đoàn Viên Viên mắc bệnh, hắn mới cảm giác thời gian mình dành cho con thật sự quá ít.
Hai mươi phút sau, Giang Châu đi tới trạm xá, nhìn thấy bên trong vẫn sáng đèn.
Hắn nhanh chóng bước vào, nhanh chóng phát hiện Liễu Mộng Ly ngồi trên ghế, đang ôm Viên Viên.
Đoàn Đoàn thì đang nằm ở trên đùi của Trịnh Trung Quang, trên mu bàn tay của hai đứa trẻ đều treo ống truyền dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nhắm mắt lại ngủ say.
Trong đôi mắt của Liễu Mộng Ly đều là tơ máu, tóc rối tung, một tay ôm Viên Viên, tay kia vỗ nhè nhẹ ở sau lưng của cô bé, ngâm nga đồng dao.
Cô trông cực kỳ tiều tụy, khiến Giang Châu vô cùng xót xa.
"Mộng Ly."
Giang Châu nhẹ giọng gọi.
Liễu Mộng Ly sửng sốt, ngẩng mạnh đầu nhìn lên, sau đó, con mắt đỏ lên, sương mù ngập tràn ở trong đôi mắt của cô.
"Giang Châu."
Cô mở miệng kêu, chợt nghẹn ngào.
"Xin lỗi, em…em không có chăm sóc tốt cho các con, để cho các con phải đau đớn như vậy."
Cô buồn bã chảy nước mắt, vừa áy náy lại buồn tủi.