Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 367




"Đây là rau khô. Chị dâu cháu mang tới đây. Ông Trịnh, ông thử xem."

Thịt hầm với rau khô.

Kết hợp với nhau, cực kỳ ngon miệng.

Trịnh Trung Quang nhấp một ngụm rượu, ăn thêm một miếng thịt hầm, lập tức giơ ngón tay cái lên, sắc mặt hơi ửng hồng, cười lớn: "Phải nói món ngon nhất thịt hầm, ta đã ăn ở Thiệu Tỉnh, đầu vị vị mặn, dư vị lại kéo dài, thịt nạc hòa cùng với phần mỡ, cắn một miếng khoái hoạt giống như thần tiên!"

Ông vừa ăn vừa giơ ngón tay cái với Liễu Mộng Ly.

"Tay nghề Tiểu Liễu tiến bộ rất nhiều!"

Liễu Mộng Ly lập tức nở nụ cười.

Mọi người lâu ngày không gặp, thế nên đều vui vẻ ngồi trong bàn uống rượu và trò chuyện, lũ trẻ ăn no rồi chạy chơi đùa trong sân.

Trịnh Trung Quang rượu vào, hiển nhiên là lời ra.

Ông chợt nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Liễu Mộng Ly rồi tự rót thêm cho mình một ly rượu.

"Tiểu Liễu, cái họ của cháu, ông cũng không thấy nhiều."

Ông cười ha ha hai tiếng: "Lần cuối ta thấy cái họ này là từ nhiều năm trước."

Trịnh Trung Quang rất hiếm khi nói về quá khứ của mình.

Hôm nay ông rất cao hứng, thế nên là đã kể ra một đoạn.

Nguyên lai tiểu tử họ Liễu ông gặp trước kia là thiếu gia của một gia đình đại gia.

Trên đường tham gia Cuộc chiến chống Mỹ và viện trợ Triều Tiên, anh đã đi qua Tô Châu và gặp tiểu tử kia.

Tên tiểu tử ấy mới mười mấy tuổi, trời sinh đã trắng nõn xuất khí, nó len lén trộm một bộ quân phục rồi cùng đại đội ra tiền tuyến.

"Vào mùa đông năm 52, trời lạnh không tưởng nổi. Tên tiểu tử kia lẻn theo mọi người nên quân phục mặc cũng chẳng chỉnh tề, mũ đội cũng nghiêng nghiêng. Chỉ huy tiểu đoàn phê bình nó một trận rồi ném tên tiểu tử ấy cho ta".

Trịnh Trung Quang uống thêm một ngụm rượu, trong mắt có một làn sương mờ.

Như thể nghĩ ra điều gì đó, ông lại vươn đầu ngón tay ra, cười cười lau đi hơi ẩm trên khóe mắt.

"Tên tiểu tử ấy, nhập ngũ thì nhập ngũ đi, còn mang theo một đôi găng tay thêu hoa, không biết cô gái nào đã thêu cho hắn. Nó giấu món ấy như bảo bối vậy, cho tới giờ giờ cũng không cho người khác nhìn một chút."

Trịnh Trung Quang vừa nói vừa cười.

Liễu Mộng Ly lại đang lắng nghe.

Cô rót cho Trịnh Trung Quang một chén rượu và nhẹ nhàng hỏi: "Sau này xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Trung Quang nhún vai rồi tùy tiện quẹt mặt một cái.

"Ai mà biết được?"

Ông nói: "Trên chiến trường, trên không thì đạn pháo đầy trên, dưới đất thì đầy nhóc binh lính, cấp trên bảo đi chỗ nào thì ta đi chỗ đó, đến ngày thứ ba thì ta và tiểu tử kia tách nhau ra.

Tên tiểu tử kia cũng là người thông minh, có thể sống sót, nếu sau này chúng ta gặp lại nhau để uống cùng với nhau một chén thì tốt biết mấy."

Chuyện kể xong thì bình rượu cũng đã cạn.

Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly nghe đến say sưa ngon lành, còn Diệp Mẫn Kiệt lại có chút không quan tâm lắm.

Anh đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa rồi trở về phòng.

Trịnh Trung Quang nhìn theo bóng lưng anh và lắc đầu bất đắc dĩ.

"Đứa nhỏ này, sợ nghèo, quá chấp nhất."

Trịnh Trung Quang thở dài, rồi lại đứng lên chạy đi chơi cùng Đoàn Đoàn Viên Viên.

~~~

Trong phòng.

Diệp Mẫn Kiệt ngẩn người ngồi bên giường.

Trong đầu anh hiện lên những lời Giang Châu nói với anh hôm nay.

Thật sự sai lầm rồi sao?

Mấy ngày gần đây, lợi nhuận của cửa hàng đã tăng lên đáng kể, tiền kiếm được nhiều hơn tất cả những gì anh nhìn thấy trong đời!

Ngày mai phải hạ giá, quả thật không nỡ.

Nhưng...

Cái cửa hàng này, dù sao cũng thuộc về Giang Châu.

Đầu óc Diệp Mẫn Kiệt rối bời, anh dứt khoát không nghĩ thêm nữa, quay người lên giường.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Giang Châu dậy từ sáng sớm, đầu tiên là chào hỏi Diệp Mẫn Kiệt, sau đó liền đi thẳng đến khu chợ giao dịch ngầm Tây Đan.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, nơi này đã vô cùng náo nhiệt.

Những đám đông ồn ào từ bốn phương tám hướng đổ về đây, giống như một khu chợ khổng lồ vậy. Mọi người cõng mọi thứ đến đây dựng hàng rong, lái xe ba gác hò hét trên phố, thậm chí có thể thấy vài bà già, lưng còng, tay cầm que gỗ cẩn thận tìm rau dại bên hàng cây xanh..

Ở thời đại này, việc quản lý của Bắc Kinh chưa được chuẩn hóa lắm, thế nên vẫn thường thấy trên đường phố ồn ào có những người thợ cắt tóc dao cạo hô hoán ầm ĩ.

Khắp nơi đều là khói lửa đặc hữu của những năm 80.

Giang Châu lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trước một quầy hàng nhỏ.

Chủ gian hàng là một người đàn ông trung niên, đội chiếc mũ cói rách nát, khoác chiếc áo khoác đã sờn, hai tay giấu trong ống tay áo, râu xồm xoàm, mặt mũi bị gió ở Bắc Kinh thổi đến nứt nẻ.

"Mua vé sao?"

Người đàn ông trung niên thấp giọng nói: "Cậu muốn vé gì? Chỗ tôi cái gì cũng có, giá cũng khác nhau."

"Vé ăn."

Giang Chu cười nói.

Ở thời đại này có không ít người mua phiếu thực phẩm, người đàn ông trung niên nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ bảo Giang Châu đi qua xem một chút.

Trong cái túi cũ nát, có một xấp giấy thật dày.

"Giá phiếu thực phẩm là tám xu một tấm. Cái mức giá này, cho dù tìm khắp Bắc Kinh cũng chỉ có mình tôi bán! Nhìn chút xem! Đảm bảo là hàng thật!"

"Anh có bao nhiêu phiếu thực phẩm?"

Giang Châu hỏi.

"Hơn trăm tấm, cậu muốn bao nhiêu?"

Đôi mắt người đàn ông trung niên hơi sáng lên, gã biết rằng mình đã gặp một khách hàng lớn.

"Tôi muốn hết. Ngày mai muốn mua thêm hai trăm tấm nữa, anh có thể kiếm được không?"

"Thành giao! Đừng nói là hai trăm hay ba trăm. Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ kiếm cho cậu!"

Gã vừa nói vừa đếm phiếu.

Một lúc sau gã buộc một chồng tem phiếu thực phẩm bằng một sợi dây mảnh rồi nở nụ cười đưa cho Giang Châu.

"Ở đây có tổng cộng một trăm ba mươi tám cái, nhìn xem! Đếm lại chút đi! Đừng quay lại nói tôi đếm thiếu cho cậu!"

Giang Châu lập tức lấy tiền ra rồi nói: "Xem anh nói kìa! Rõ ràng ngay trước mắt thế thì tôi còn phải nghi ngờ anh sao?"

Hắn trả tiền, lấy phiếu thực phẩm rồi quay trở lại Cửa hàng điện khí Liễu Giang.

Mặt trời đã lên cao.

Chín giờ.

Bên ngoài cửa hàng, có kha khá người đang lục đục đến.

Diệp Mẫn Kiệt vội vàng bước ra khỏi quầy và nói với mọi người: "Mọi người muốn xem gì? Trong cửa hàng điện khí Liễu Giang của chúng tôi cái gì cũng có! Tất cả đều từ Nhà máy Điện tử Đại Phát, chất lượng tuyệt đối là tốt!"

Nhưng Diệp Mẫn Kiệt vừa mới dứt lời, người phụ nữ trung niên ở phía trước đã mắng chửi.

"Ngươi nói mà không biết xấu hổ!"

Cô nói lớn, rồi lấy trong túi vải ra một chiếc máy tính bỏ túi.

"Mọi người nhìn xem, đây là chiếc máy tính bỏ túi mà tôi đã mua ba ngày trước ở đây, là hàng của nhà máy điện tử Đại Phát, còn được rao bán là hàng mà sinh viên đại học Bắc Kinh vẫn hay dùng!

Hừ! Nghe đến như vậy thì tôi cũng nghĩ là hàng sinh viên dùng, chắc chắn sẽ không sai sót gì đúng không? Thế nên tôi đã cắn răng bỏ 140 tệ ra mua!

Kết quả là tốt rồi! Con trai tôi sau khi tan làm trở về, mọi người biết nó nói gì không ạ? Nó nói rằng cửa hàng Tam Ly bên kia bán có 135 tệ! Mọi người phân xử thử xem! Anh ta không phải là đang lừa đảo sao! Đây là năm tệ đấy! Cái cửa hàng nào lại đi hút máu khách như vậy chứ?"

Vừa dứt lời, lập tức có một đám người đi tới rồi mở miệng chất vấn.

"Đúng! Tôi cũng vậy! Tôi còn không tin, nên thậm chí đã đến Đại học Bắc Kinh để hỏi thăm sinh viên về việc này. Họ đều nói rằng trước đây không phải là cái giá này! Anh đây chính là đang gian lận!"

"Trả lại tiền đi! Tôi không mua nữa! Cái đài trước đó tôi mua ở đây, tôi cũng không cần! "