Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 360




Người thanh niên đi tới, cũng cười chào hỏi Lưu Ngọc Căn cùng La Chính Huy.

"Chào xưởng trưởng Lưu, chào xưởng phó La."

Giọng nói trong trẻo, gặp người lập tức tươi cười, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Người này, không phải Giang Châu thì còn có thể là ai?

Trần Chính Hữu cũng coi như người quen, y đi tới, dường như vừa nhìn thấy Mao Kim Ngọc khóc lóc, lập tức hơi đổi sắc mặt, bước nhanh tới.

"Kim Ngọc? Em làm trò gì vậy? Không phải đã bảo em rồi sao, đừng gây thêm phiền phức cho tổ chức rooif sao? Sao em lại... ai!"

"Tư tưởng giác ngộ của em, quá không cao!"

Trần Chính Hữu trông rất thất vọng.

Mao Kim Ngọc đỏ mắt, rơi nước mắt, cúi đầu dùng sống bàn tay lau, cũng không trả lời.

Cảnh tượng có chút cứng ngắc.

La Chính Huy hút xong một điếu thuốc, đi tới, vỗ vỗ bả vai của Trần Chính Hữu.

Trước đây trong nhà gã có khó khăn, Trần Chính Hữu cũng từng ra tay giúp đỡ.

"Chính Hữu, chuyện này, thực ra không trách được đồng chí Kim Ngọc."

La Chính Huy nói: "Trong xưởng hai năm qua tiền lương và phúc lợi quả thật không tốt, không chỉ Kim Ngọc, không ít đồng chí chúng ta cũng khó khăn, hơn nữa, Kim Ngọc cũng không chỉ vì chính cô ấy, cũng vì công nhân viên của Nhất Xưởng chúng ta, anh trách oan cô ấy!"

Trần Chính Hữu hơi đổi sắc một chút.

Y quay đầu, nhìn Mao Kim Ngọc, đi tới đưa tay đỡ vợ lên.

"Anh sẽ tìm cách giải quyết, em chớ khóc."

Trần Chính Hữu giúp đỡ Mao Kim Ngọc lau nước mắt, sau đó nhìn về phía Lưu Ngọc Căn cùng La Chính Huy sắc mặt khó coi, nói: "Lần này tới, em muốn giúp giải quyết vấn đề tiền lương và phúc lợi trong xưởng không tốt, nếu có thể thành, phúc lợi năm nay của chúng ta, chắc chắn nhiều hơn so với năm ngoái!"

Y vừa thốt ra lời này, La Chính Huy lập tức mừng rỡ.

Chỉ là gã còn chưa mở miệng, đám công nhân đã không kềm chế được, ai nấy đều nhón chân, lò đầu nhìn về bên này.

"Cách gì? Có thể giải quyết vấn đề tiền lương và phúc lợi của xưởng? Anh nói nhanh lên đi!"

"Lãnh đạo Trần, chúng ta là thực sự sắp không thể tiếp tục kiên trì nổi nữa rồi, nếu như xưởng liên tục mấy năm thua lỗ, đừng nói là mắc bệnh không có tiền chữa, cả việc ăn uống, cũng thành vấn đề với chúng ta!"

"Đúng đúng đúng! Các người nhìn sang Tam Xưởng đi! Bây giờ ai làm bên Tam Xưởng cũng sống rất thoải mái, người nào nhìn thấy không đỏ mắt?"

~~~

Trước vấn đề ăn no mặc ấm, những thứ khác đều không phải vấn đề.

Nếu như mọi khi, Lưu Ngọc Căn đã khiển trách đám công nhân rồi, nhưng hôm nay, cảm xúc của mọi người đã bị kích thích quá nhiều, cộng thêm Mao Kim Ngọc vừa mới khóc lóc, ông ta có loại cảm giác như bị ép lên núi.

Lưu Ngọc Căn cắn môi, quai hàm siết chặt.

Ông nhìn sang Trần Hữu Chính, nặn ra từng chữ nói: "Tiểu Trần, nếu em có gì biện pháp, thì nói ngay đi, chỉ cần có thể tăng hiệu quả và lợi ích trong xưởng chúng ta, mọi chuyện đều không vấn đề."

Trần Hữu Chính lặng lẽ nhìn Giang Châu.

Chợt cất cao giọng nói: "Các vị, xin yên tâm! Hôm nay tôi tới chắc chắn tìm một lối ra tốt cho Nhất Xưởng! Mọi người đi làm việc trước! Nếu không... chậm trễ công việc thì sẽ không tốt!"

Lời này có lý.

Mọi người nhìn hai người bọn họ với vẻ chờ mong, rồi tụm ba tụm bảy, hứng thú bàn tán sôi nổi.

Các công nhân tạm thời được xoa dịu, Lưu Ngọc Căn cũng bớt lo.

"Đi, tới phòng làm việc rồi nói!"

La Chính Huy hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với biện pháp kiếm tiền mà Trần Hữu Chính vừa đề cập, lập tức mời y cùng Giang Châu ở bên cạnh cùng đi.

Đoàn người đến văn phòng giám đốc.

Dọc đường đi, La Chính Huy vẫn đang quan sát người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh Trần Hữu Chính, nhìn thêm vài lần, luôn cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.

Lập tức, hai người ngồi xuống, La Chính Huy không kìm được tò mò, đi tới, cười tủm tỉm hướng về phía Trần Hữu Chính nói: "Hữu Chính, không giới thiệu một chút sao?"

Trần Hữu Chính lập tức làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ thần tình.

"Ai nha! Xem cái trí nhớ của em này!"

Y nói, đứng lên, Giang Châu ở bên cạnh nghe vậy lập tức đứng lên theo.

"Đừng, để em tự giới thiệu là được! Như vậy mới trang trọng chính thức, cũng chứng tỏ thành ý của em!"

Giang Châu cười nói.

Hắn nhìn về phía La Chính Huy, đưa tay ra, cười nói: "Chào xưởng phó La, em tên là Giang Châu, là ông chủ của Tam Xưởng, cũng kinh doang mảng trang phục."

La Chính Huy: "????"

Lưu Ngọc Căn đang uống nước, nghe vậy suýt chút nữa phun nước ra ngoài!

Gì?

Cái gì, ông chủ của Tam Xưởng?!

Nói cách khác, người thanh niên tuổi còn rất trẻ trước mặt, trên thực tế cũng giống như mình, vai vế bình đẳng, đều là ông chủ của xưởng may?

Lưu Ngọc Căn cảm thấy vô cùng phức tạp.

Thế nhưng ông ta hiểu rõ rằng vị trí xưởng trưởng Nhất Xưởng của hắn, to hơn nhiều so với mình bên Tam Xưởng.

Suy cho cùng, Tam Xưởng không phải xí nghiệp nhà nước, mà chỉ là một xí nghiệp tư nhân trên danh nghĩa.

Đây cũng là nguyên nhân mặc dù trước đây Tam Xưởng như vậy kiếm tiền, công nhân viên Nhất Xưởng vẫn không nghỉ việc.

"Chào cậu!"

La Chính Huy lấy lại tinh thần, lập tức đưa tay ra cầm chặt tay của Giang Châu.

Gã vừa kinh ngạc lại nghi hoặc.

Nhất Xưởng bọn họ tuy không có xung đột lợi ích gì với Tam Xưởng, thế nhưng dẫu sao cũng là quan hệ cạnh tranh, sao Trần Hữu Chính lại đưa ông chủ của đối thủ tới?

Giang Châu dường như không hề nhận thấy tình huống khó xử trong phòng.

Sau khi bắt tay với La Chính Huy, hắn lại đi cùng Lưu Ngọc Căn nắm tay.

Thái độ bình thản ung dung, tự nhiên phóng khoáng, vô cùng tự tại.

"Thật ra chuyện là như vầy, là em nhờ Trần tiểu lãnh đạo đưa em tới đây."

Giang Châu dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, mở miệng cười nói: "Em không có ác ý, chỉ là vừa hay trong tay có một vụ làm ăn kiếm được tiền, nhưng một mình em ăn không tiêu, không lấy ra được nhiều hàng như vậy, cho nên muốn tìm Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng cùng nhau làm."

"Thời điểm hiện tại, việc kinh doanh đầy rẫy rủi ro và cạnh tranh, phải nắm bắt cơ hội, mới có thể kiếm được tiền."

Thủ đoạn của Giang Châu, toàn bộ xưởng may tại Phí Thành, ai chưa từng nghe thấy?

Trước đó Tam Xưởng lớn như vậy, không phải đã bị Giang Châu làm cho suy sụp, rồi chiếm luôn sao.

Lưu Ngọc Căn trông rất khó coi.

Theo bản năng muốn từ chối.

"Chúng ta không có hứng thú với phương pháp kiếm tiền! Cậu là ông chủ của Tam Xưởng, sao có thể làm hết sức mình để mang lại lợi ích cho Nhất Xưởng chúng ta?"

Lưu Ngọc Căn sa sầm mặt, lớn tiếng nói: "Cậu đây là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!"

Ông nói lời này tuy hơi khó nghe, nhưng lại là thực tế.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết.

Một đối thủ cạnh tranh, sẽ mang lại lợi ích cho bọn hắn sao?

Đúng là chuyện nực cười!

La Chính Huy không lên tiếng, sắc mặt hơi nặng nề, gã lấy ra điếu thuốc, châm lửa, rít mấy hơi.

Trần Hữu Chính có chút nóng nảy, đang chuẩn bị giải thích, nhưng Giang Châu đưa mắt nhìn y, ra hiệu cứ giao mọi chuyện cho mình là được.

"Em chưa từng nói em tới làm từ thiện miễn phí."

Giang Châu nói: "Em là thương nhân, mục tiêu cuối cùng chính là kiếm tiền, cho nên em tới đây, cũng không phải làm chuyện không có lợi cho mình."

Hắn cũng không tính giấu giếm.

Những người này, đều là cáo già, lời lẽ ba hoa sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm phòng bị.

Huống hồ, đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi.