Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 357




Giang Châu cười gật đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của y, nói: "Đúng, kinh doanh cá thể, Tam Xưởng hiện nay, chính là xưởng may quần áo của em."

Giang Châu lập tức hàn huyên trò chuyện cùng Trần Hữu Chính, nhưng không nói bất cứ điều gì không nên nói.

Trần Hữu Chính im lặng lắng nghe, càng nghe càng chấn động.

Miệng của y giật giật, một lúc lâu cũng nói không nên lời, cuối cùng cúi đầu vội vã ăn một miếng mì, bị mì nóng méo cả mặt.

"Hoàn toàn chính xác."

Trần Hữu Chính thở dài, vô cùng tiếc nuối buông đũa.

"Kinh nghiệm của cậu cũng không dễ dàng mô phỏng, không phải mỗi người... đều ủng hộ kinh doanh cá thể."

Cơ cấu xã hội là như vậy, một số người chăm chỉ công tác, đi làm, cũng có người kinh doanh.

Mà hiển nhiên, người trước càng nhiều.

Giang Châu lấy ra bao thuốc lá, đưa một điếu thuốc qua mời, cười nói: "Trần tiểu lãnh đạo, trên thực tế, còn có một biện pháp, không phải sao?"

Trần Hữu Chính sửng sốt, nhìn Giang Châu: "Biện pháp gì?"

"Cung cấp nhiều cơ hội việc làm hơn, tăng cao phúc lợi của công chức Phí Thành, chỉ cần doanh thu của nhà máy tại Phí Thành gia tăng, tiền nộp thuế đương nhiên càng nhiều, là có thể tăng cao nền kinh tế tổng thể của Phí Thành, không phải sao?"

Đây là lý do vì sao trong tương lai, các thành phố lớn đó sẽ có những chính sách thông thoáng để thu hút các ông chủ lớn đến đầu tư.

Đầu tư vào các nhà máy có thể giúp ích rất nhiều cho nền kinh tế địa phương.

Rõ ràng nhất là giải quyết vấn đề việc làm của người dân địa phương, và mang lại cơ hội việc làm.

Hai là nộp thuế, và có một số thúc đẩy vô hình cho sự phát triển.

Chẳng hạn như làm đường, khai khẩn đất hoang, v. v…

Nhưng phải hơn chục năm sau mới như vậy, ở vào thập niên tám mươi, lãnh đạo có thể lý giải đồng thời ủng hộ cũng không nhiều.

"Người ngay không nói lời mờ ám, chúng ta coi như là người quen cũ, Trần tiểu lãnh đạo, em có một việc, muốn xin anh giúp một tay, nếu như anh chịu, em nghĩ anh không chỉ giúp mình em, mà là tất cả công nhân, tầng lớp dân chúng dưới chót tại Phí Thành."

Trần Hữu Chính sửng sốt.

Y nhìn Giang Châu, do dự khoảnhg khắc, mới nói: "Cậu nói đi."

"Em muốn đặt hàng một lượng lớn áo quần từ Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng, chắc chiếm dụng thời gian sản xuất một tháng của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng, đến lúc đó cung ứng trang phục cho bản địa Phí Thành chúng ta có thể sẽ chịu ảnh hưởng."

Giang Châu chậm rãi nói: "Thế nhưng, em có thể bảo đảm, nhóm hàng này mang tới rất nhiều cơ hội làm việc, hơn nữa lợi nhuận cũng cực kỳ phong phú, đối với công nhân viên của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt."

Đôi mắt của Trần Hữu Chính sáng ngời.

Công nhân viên của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng, tính so sơ, cũng phải hơn bốn trăm người!

Hơn nữa hai năm qua, bởi vì kinh doanh cá thể bắt đầu nổi lên, ngày càng nhiều quần áo ngoại lai được mang đến từ bên Dương Thành, dù là kiểu dáng hay chất liệu, đều đè ép quần áo của xưởng may địa phương.

Chuyện này cũng khiến cho hiệu quả kinh tế và lợi ích của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng càng ngày càng tệ.

Hiện giờ Trần Hữu Chính là bí thư thứ hai của chính quyền thành phố, đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, vì vậy tin tức được tiếp xúc không thể nói là không nhiều.

"Tôi... suy nghĩ đã."

Trần Hữu Chính cau may rất sâu.

Chuyện này đối với y mà nói, không thua gì một thử thách.

Cứ từng bước, từng bước phát triển, dựa theo mức độ coi trọng cùng bồi dưỡng mà y nhận được hiện tại, qua mấy năm, tất nhiên có thể lại leo lên vị trí cao hơn.

Nhưng một khi có dính líu với kinh doanh cá thể...

"Trần tiểu lãnh đạo."

Giang Châu nhìn y, ánh mắt sáng quắc, nói: "Mặc dù hiện giờ kinh doanh cá thể vẫn một chủ đề gây tranh cãi, nhưng nhìn vào các thành phố ven biển, phát triển kinh tế đã sớm trở thành yếu tố đầu tiên, dù là hộ cá thể nhỏ, hay là làm ăn lớn, chỉ cần có thể kiếm được tiền, gia tăng chất lượng sinh hoạt, đó chính là biện pháp tốt."

"Mèo mun mèo trắng bắt được con chuột đều là mèo tốt, theo em nghĩ, Trần tiểu lãnh đạo hẳn hiểu rất rõ, đây là chiều hướng phát triển, cơn lũ thời đại không thể nào ngăn cản."

Trần Hữu Chính kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Châu.

Làm thế nào mà người thanh niên này có thể nói những điều như vậy ngay trước mặt mình?

Cơn lũ thời đại.

Nặng tựa nghìn cân.

Trần Hữu Chính trầm mặc khoảng khắc, bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía Giang Châu cùng Trần Mã Long nói: "Chuyện này, tôi phải trở về suy nghĩ thật kỹ, cậu nói có lý, thế nhưng chuyện này liên quan đến hãng may quần áo quốc doanh Phí Thành, sau một ngày, chắc chắn tôi cho cậu câu trả lời thuyết phục."

Giang Châu đứng lên, cười nói: "Tốt, đa tạ Trần tiểu lãnh đạo!"

Trần Hữu Chính rời đi.

Trần Mã Long ăn mì xong, để đũa xuống, nhìn thoáng qua Giang Châu, nói: "Hắn có chịu không? Tiểu lãnh đạo này, trông còn rất trẻ à!"

Giang Châu khoanh hai tay trước mặt, vẻ mặt chắc chắn.

"Sẽ."

"Hắn là một người rất có tầm nhìn xa, trở về suy nghĩ một lúc, hẳn sẽ hiểu điều ta nói là đúng."

~~~

Đi thẳng trở lại ký túc xá của đơn vị.

Đây là khu chung cư lớn, lô căn hộ đầu tiên của đơn vị, chỉ có hai phòng, không có phòng khách tử tế, hẹp chật chội, ngay cả đi nhà cầu, nấu cơm, đều là cả tầng lầu dùng chung.

Trần Hữu Chính năm nay sắp bốn mươi tuổi, sinh hai đứa bé, lớn 11 tuổi, nhỏ 8 tuổi.

Một nam một nữ.

Hiện giờ hai đứa đang học ở trường tiểu học gần toà thị chính, đứa trẻ chậm rãi lớn lên, cả nhà vốn ở chung một phòng, giờ không còn tiện nữa.

Lũ trẻ đều muốn có sự riêng tư của riêng mình, thường xảy ra xung đột về vấn đề này.

Vợ Mao Kim Ngọc nhiều lần kêu ca với mình, bảo y đi yêu cầu chính quyền một căn hộ ký túc xá mới, đều bị Trần Hữu Chính từ chối.

Trên thực tế, vào lúc vừa nhậm chức, chính quyền thành phố có lệnh, có thể bắt thăm đổi căn hộ mới dựa theo nhân khẩu và độ tuổi của viên chức.

Trần Hữu Chính rút được phòng ký túc xá mới, ba phòng, một phòng khách và phòng vệ sinh riêng phòng bếp riêng.

Chuyện này khiến cho Trần Hữu Chính sướng đến phát rồ.

Đáng tiếc, còn chưa rời khỏi cổng lớn của toà thị chính, bèn nhìn thấy lão Đổng ngồi xổm đằng sau toà thị chính rít thuốc lá rời.

Một hơi tiếp lấy một hơi, vừa hung lại mạnh, khói mù lượn lờ căn bản thấy không rõ mặt của lão.

Lão Đổng cùng mình được điều từ địa khu phía dưới lên đây, xem như là đồng nghiệp cũ.

Trần Hữu Chính hỏi thăm, thì ra lão Đổng không rút được thăm, trong nhà một nhà già trẻ, tổng cộng 6 miệng ăn, tất cả đều chen ở trong hai căn phòng.

Tình huống còn khó khăn hơn cả mình.

Trần Hữu Chính bèn nhường cơ hội này cho lão.

Đối với Trần Hữu Chính mà nói, chỉ cần một nhà bốn người cắn răng chịu đựng một thời gian, rồi sẽ tốt hơn.

Dù sao cũng tốt hơn một nhà sáu người.

Nhưng từ đó về sau, bà vợ Mao Kim Ngọc càng càm ràm mình gay gắt hơn.

Trần Hữu Chính về đến nhà.

Lên lầu, liếc mắt liền thấy Mao Kim Ngọc đang nấu cơm.

Hai vợ chồng đều là vợ chồng công chức, hơn nữa, Mao Kim Ngọc đang làm ở xưởng may Nhất Xưởng, làm chủ nhiệm văn phòng, cũng là một quản lý.

"Kim Ngọc."

Trần Hữu Chính đi tới, cất xong túi công văn kẹp dưới nách, nói: "Đừng nấu cơm cho anh, anh ăn rồi."

Mao Kim Ngọc đang xào đậu phụ, nghe câu này của Trần Hữu Chính, cô có chút tức giận, nói: "Anh không ăn thì không ăn, bọn nhỏ còn phải ăn, đang tuổi ăn tuổi lớn, anh không ăn vừa hay thêm đồ cho bọn nhỏ ăn!"

Đàn ông chính là nam nhân.

Ăn no bên ngoài, cũng không biết mang về cho nhà một phần.

Mao Kim Ngọc vừa nghĩ đến hai đứa con đang túm tụm viết chữ trên giường trong phòng, cô càng cảm thấy buồn bực khó chịu.