Đám đông đang cảm thấy kỳ lạ, thì thấy bức tường tạo lên từ đám đông đột nhiên tách ra một con đường.
Giang Minh lớn tiếng nói: "Ngươi tự mình đưa, hay là để ta cho Tiểu Trương động thủ?"
Mọi người đều nhận ra giọng nói này.
Đó là Giang Minh.
Đúng lúc này, Vương Lợi Quốc cũng chạy tới xem náo nhiệt.
Gã chen vào trong đám đông, nhìn thoáng qua, gã cũng đã thấy Vương Thúy Liên ở giữa đám đông, còn Giang Minh đang đi tới.
Mặt gã chợt tái đi, nội tâm chùng xuống.
Nguy rồi.
Nguy rồi!
Đây là... Bị phát hiện rồi?
Gã nhanh chóng bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười rồi đi về phía Giang Minh và Vương Thúy Liên, nở nụ cười hòa giải nói: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Thúy Liên? Cô có chuyện gì sao? Không phải cô vừa xin phép buổi chiều về sớm để chăm sóc mẹ, đưa mẹ đến bệnh viện kê đơn thuốc sao? Sao cô còn ở đây?"
Vương Lợi Quốc nói xong liền nhanh chóng nháy mắt ra dấu cho Vương Thúy Liên.
Sao giờ cô ta lại đột nhiên bị bắt vậy?!
Giờ mà không đi mà bị phát hiện, bọn họ chắc chắn là xong đời!
Vương Thúy Liên cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, ấp úng nói: "Tôi chuẩn bị đi! Nếu không phải là Tiểu Trương đang cản tôi thì… tôi đi ngay đây!"
Cô cúi đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Giang Minh liếc mắt ra hiệu với Tiểu Trương.
"Chặn cô ấy lại!"
Vương Thúy Liên giật nảy mình.
Cô lập tức nhìn thấy Tiểu Trương đang đứng trước mặt mình, giơ tay ngăn cản, lạnh lùng nhìn cô.
"Vương, quản lý Vương..."
Cho dù Vương Thúy Liên có ngu ngốc đến đâu, thì giờ cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Mặt cô tái đi, đôi môi run run nhìn Vương Lợi Quốc.
Cái này, giờ phải làm sao?
Vương Lợi Quốc nhìn Giang Minh, rồi đi qua hạ giọng nói: "Xưởng trưởng Giang, có chuyện gì vậy? Đồng chí Vương Thúy Liên là thành viên của tổ tôi, thường thường luôn tận tâm và siêng năng trong công việc. Chiều nay cô ấy mới xin nghỉ, nói là đưa mẹ ốm đi gặp bác sĩ..."
Giang Minh lộ ra vẻ khó xử nhìn Vương Lợi Quốc, thì thào nói: "Quản lý Vương, chuyện này tôi sẽ nói với anh sau."
Anh nói rồi đứng thẳng dậy, ra hiệu cho Tiểu Trương đưa túi vải của Vương Thúy Liên tới.
Mọi người lúc này đều nghi hoặc.
Có chuyện gì vậy?
Đang bình thường, sao lại cản Vương Thúy Liên lại rồi giật túi xách của cô ấy?
"Xưởng trưởng! Đây rồi!"
Tiểu Trương trực tiếp đưa túi vải cho Giang Minh.
Giang Minh nhận lấy cái túi vải, trực tiếp nghiêm túc mở cái túi vải ra.
Được đấy!
Ngay sau đó, mọi người thấy những mảnh vải dài thật dài được lôi ra khỏi túi vải, những bó vải được buộc bằng dây thừng rồi được che phủ thật chặt.
Ai có con mắt tinh tường sẽ biết ngay đây chắc chắn không phải mấy mớ vải vụn!
"Xưởng, xưởng trưởng..."
Vương Thúy Liên lập tức sửng sốt.
Khuôn mặt cô lập tức đỏ, cảm giác nhục nhã cùng nỗi sợ hãi khi bị bắt trộm quả tang khiến khuôn mặt cô tái đi.
"Tôi không biết ai đã bỏ nó vào túi của tôi, tôi bị oan, bị oan!"
Cô vừa khóc vừa nói.
Cô che mặt, ngồi xổm xuống mặt đất, căn bản không còn mặt mũi nào nhìn người.
Mọi người đều làm cùng xưởng may nên ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Vương Lợi Quốc còn đang suy nghĩ lời Giang Minh mới vừa nói, nhưng khi thấy Vương Thúy Liên bị bắt quả tang, gã lập tức phản ứng lại.
Gã hét lên: "Đồng chí Thúy Liên! Sao cô có thể làm chuyện như thế này? Cô có nỗi khổ tâm gì không? Nhất định phải làm cho rõ chuyện này! Bằng không, nếu mà phạm tội ăn cắp sẽ phải vào tù!"
Cô biết ý của Vương Lợi Quốc.
Lúc trước mấy người trong nhóm đã thống nhất với nhau, rằng nếu bị bắt sẽ nói là bị vu oan hãm hại, đầu tiên phải đè chuyện bị bắt quả tang xuống trước, sau đó Vương Lợi Quốc sẽ nói đỡ cho mọi người.
Bằng không mà nói, nếu mà khai ra Vương Lợi Quốc, thì tất cả mọi người sẽ xui xẻo cùng nhau!
Ngay sau đó Vương Thúy Liên khóc sướt mướt, chỉ liên tục nói mình bị đổ oan chứ không nói thêm gì khác.
Trong lòng Giang Minh hiểu rõ mọi thứ.
Sắc mặt anh tối sầm, dùng khuôn mặt tức giận âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Thúy Liên, lớn tiếng nói: "Đây chính là ăn trộm! Vải này là tài sản của nhà máy, các ngươi ngày thường nhặt vài mảnh vải vụn thì cũng coi như là bỏ qua, nhưng bây giờ còn dám trộm đến cả tấm vải! "
"Giá vật tư của loại quần áo này cứ thế mà liên tục tăng, hoá ra là do cô lặng lẽ cầm vải ra bên ngoài! "
Giang Minh nói xong, quay đầu nhìn Tiểu Trương nói: "Tiểu Trương, anh mang đồng chí Thúy Liên đến phòng bảo vệ tạm giam ở đó. Chờ tôi điều tra rõ ràng chuyện này rồi gọi cảnh sát sau! "
Ngay khi nghe thấy việc báo cảnh sát.
Vương Thúy Liên càng khóc dữ dội hơn.
Tiểu Trương áp giải Vương Thúy Liên rời đi, đám đông thấy vậy liền bắt đầu bàn tán rất.
"Ai, cô ta lớn mật quá rồi! Đây là nguyên một tấm vải đấy! Có thể may thành quần áo hoàn chỉnh! Làm sao cô ấy có thể cầm ra được nguyên cả tấm chứ?"
"Ừ! Lần trước tổ trưởng chúng ta đã nói chuyện riêng rằng có rất nhiều quần áo lại tự nhiên thất thoát một cách kỳ lại, vải và vật tư trong nhà máy tiêu hao đến mức không thể giải thích được. Rồi bảo chúng ta cẩn thận đừng lãng phí, bớt tạo ra sản phẩm lỗi! Không ngờ là do Vương Thúy Liên đã lấy trộm! Tính chất của việc này cũng quá là nghiêm trọng rồi"
"Cái loại người này phải cho ăn cơm tù! Đây chính là trộm cắp tài sản nhà nước!"
…………………
Giang Minh nhìn Vương Lợi Quốc với một cái nhìn đầy ẩn ý.
Sau đó, anh ta khoát khoát tay về phía đám đông rồi nói: "Mọi người mau đi ăn cơm đi, bao giờ chuyện này giải quyết xong tôi sẽ phát thông cáo!"
Đám người đến đây đều để xem náo nhiệt, giờ sự tình được giải quyết rồi, đương nhiên là phải đi ăn cơm.
Ngay sau đó, một đám người lại ào ào ào rời đi ăn cơm.
Trước cửa nhà máy, chỉ còn Vương Lợi Quốc với sắc mặt khó coi, giờ gã nào còn tâm trí nào ăn cơm nữa, chỉ biết xoa xoa hai tay nhìn Giang Minh, vắt hết óc muốn cầu xin cho Vương Thúy Liên.
"Xưởng trưởng Giang, chuyện này có hiểu lầm gì không? Đồng chí Thúy Liên vẫn luôn làm việc ở nhà máy thứ ba, ngày nào cô ấy cũng luôn cần mẫn siêng năng. Lần này, hẳn là..."
"Quản lý Vương!"
Giang Minh nhớ tới bộ dáng Giang Châu làm mẫu cho anh, anh lập tức đưa tay ra sau lưng, cố ý kéo dài giọng: "Anh đã làm tôi thất vọng rồi!"
Vương Lợi Quốc rùng mình một cái.
"Đi theo tôi."
Giang Minh nói rồi xoay người đi về phía nhà máy.
Đầu óc Vương Lợi Quốc rối bời, vừa kinh vừa sợ, lập tức đi theo Giang Minh vào phòng làm việc.
Cả hai bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, Giang Minh đi thẳng tới bàn làm việc, từ bên trong lấy ra bức thư tố cáo nặc danh, đặt lên bàn, đẩy về phía trước, nghiêm nghị nói: "Quản lý Vương, anh tự xem đi! Tất cả những sự tình kia, đều được đều bị Triệu Đức Lương ghi vào trong đây! "
Triệu, Triệu Đức Lương?
Vương Lợi Quốc run rẩy vươn tay ra, nhìn đại khái bức thư một lượt, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh!
"Tôi tuyệt đối không có làm những chuyện này!"
Vương Lợi Quốc lớn tiếng hô lên: "Tôi thề có trời đất! Đều là vu khống! Đều là vu khống!"
Vẻ mặt Giang Minh dần trở nên buồn bực.
"Triệu Đức Lương là người của em trai tôi, giờ hắn ta đã nắm mọi thứ về anh trong lòng bàn tay! Số lượng thế nào, cách ăn trộm làm sao, bán quần áo đi đâu, thậm chí viết ra được cả người liên hệ! Nếu đi thăm dò một chút, nhất định sẽ tra ra! Anh thật sự cho rằng các đồng chí công an ăn cơm khô sao?! "
Giang Minh lớn tiếng nói: "Quản lý Vương! Anh hồ đồ quá! Tôi vốn định giao cho anh vị trí phó xưởng trưởng. Sao giờ phút quan trọng này lại xảy ra chuyện chứ? "