Giang Minh kiên nhẫn nhìn Giang Châu, chờ hắn nói:
"Làm ăn với người thân và bạn bè, vấn đề không phải là là hố hay không hố. Nhưng, bất kể là người thân hay là bạn bè, khi đối mặt với mối quan hệ như thế này, thì khảo nghiệm khó qua nhất chính là tiền bạc.
Nếu làm tốt thì coi như không có việc gì, còn một khi gặp khó khăn trắc trở tiền bạc thất thoát, đến lúc đó mặc kệ là bằng hữu hay là thân thích thì tình cảm cũng không còn được như lúc trước nữa."
Giang Châu thở dài nói tiếp: "Tiền có thể kiếm lại được, nhưng mà tình cảm của người thân mất một cái là thiếu một người."
Giang Minh cau mày nhìn hắn: "Em nói không sai, nhưng không phải anh với đang làm ăn với nhau đây sao? Em nói sao về chuyện này? "
Giang Châu biết Giang Minh sẽ hỏi chuyện này!
Hắn nghiêm túc nhìn Giang Minh, nghiêm nghị nói: "Đồng chí Giang Minh, tinh thần giác ngộ của anh không cao!"
Giang Minh: "?"
"Không nói về việc chúng ta là cùng một cha mẹ sinh ra, là anh em ruột. Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù đồng chí vì tiền mà quay lưng lại với tôi, thì tôi cũng sẽ không bao giờ trở mặt với đồng chí!"
Giang Châu nghiêm mặt.
"Không phải em đã nói rồi sao? Tiền có thể kiếm bao nhiêu cũng được, nhưng em chỉ có một người anh!"
"Ngươi lượn luôn đi!"
Giang Minh bị chọc cười, tức giận đến mức vươn tay vỗ một cái vào vai Giang Châu.
"Ai muốn mấy đồng tiền thối của em chứ?"
Hai anh em đùa giỡn ầm ĩ, vừa cười vừa đi về nhà..
Lúc này Giang Hạo Minh cùng Đại Phi Tiểu Phi đã quay về, Đoàn Đoàn Viên Viên vốn đang ngủ trong phòng nhưng nghe thấy tiếng của mấy anh em liền tỉnh lại, hai đứa lập tức chạy ra khỏi phòng.
Cả đám tụi nhỏ chơi đùa trong sân.
Cơm nước xong xuôi, Liễu Mộng Ly lại cùng Diêu Quyên và Giang Thấm Mai vừa rửa bát vừa nói chuyện.
Khoảng ba giờ chiều, Vu Tự Thanh mồ hôi đầm đìa đi tới.
Bụng của vợ ông giờ đã rất lớn, lại là sản phụ lớn tuổi nên mấy ngày nay ông vừa lo việc nhà vừa lo việc nhà máy, mười phần vất vả.
Nhìn thấy Giang Châu trở lại, ông liền ba chân bốn cẳng chạy tới, gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, hô lớn một tiếng: "Ôi! Cháu trai lớn! Cháu đã về rồi!
"Cháu mà không về có khi chú chết mệt mất!"
Giang Châu lập tức kéo ghế mời ông ngồi.
"Thế nào?"
Giang Châu cười hỏi: "Chú cũng sắp làm cha rồi, cho dù mệt thì cũng là mệt mỏi một cách vui vẻ đúng không?"
Vu Tự Thanh trừng mắt nhìn hắn, cầm tách trà lên, phồng má thổi bớt trà đang nổi lên trên rồi uống một ngụm.
"Chậc chậc chậc! Không biết hai anh em các cháu hồi đó vượt qua lúc này như thế nào? Phụ nữ mang thai sao lại vất vả, nhiều chuyện như vậy chứ?"
Lúc này, Vu Tử Thanh- người lần đầu tiên sắp làm cha, cẩn thận kể lại tất cả những khó khăn vợ mình gặp phải, các chuyện mệt nhọc cùng phiền toái cũng được kể qua một lần.
Kể xong chuyện vợ lại kể đến chuyện mình, luôn lặp đi lặp lại một câu:
"Vợ ta sinh một đứa là đủ rồi! Nếu mà sinh thêm một đứa nữa, có khi ta bước một chân vào trong quan tài mất!"
Giang Châu nghe xong liền hơi trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên quay đầu liếc nhìn Liễu Mộng Ly.
Mang thai đã rất khổ cực rồi.
Chứ đừng nói đến việc đến việc sinh con, rồi tự mình nuôi dạy chúng trong hai năm đầu.
Nhất thời trái tim của Giang Châu nhói lên.
Mà bên này, Vu Tự Thanh cuối cùng cũng nói về vấn đề chính.
"Chú cũng vẫn đang chú ý về việc của Xưởng may số ba. Chú ở Phí Thành lâu như vậy, cũng hiểu được một chút sự tình về xưởng may đó."
Vu Tự Thanh nghĩ một hồi rồi cầm giấy bút, viết xuống bốn cái tên
"Triệu Đức Lương, Lý Phú Quý, Vương Lợi Thủy, Tề Hữu Thuận."
Nếu ông đoán không lầm, thì việc này chắc hẳn có liên quan gì đó đến bốn người kia.
Vu Tự Thanh cau mày nói.
Bốn người này có thể được coi là những nhân vật có cấp bậc nguyên lão của nhà máy số ba.
Bốn người, hai người là chủ nhiệm phân xưởng, hai người là người chỉ đạo. Về cơ bản thì đều phụ trách về công việc may máy, cũng như phụ trách việc đóng gói cùng những việc khác.
Bốn người này đã làm việc ở nhà máy số ba nhiều năm, ai cũng biết mặt, lúc trước Vu Tự Thanh tiếp quản nhà máy số ba, ông cũng đã nghe danh bốn người này.
Ông nói đến đây liền thở dài, nhìn thoáng qua Giang Châu nói: "Nói về chuyện này thì cũng phải trách chú trước. Chú đã bảo Giang Minh đối đãi thật tốt với bốn người này. Dù gì thì nếu mà họ rời khỏi nhà máy số ba thì sẽ mang đi rất nhiều công nhân theo. Chú cũng không bao giờ nghĩ đến, bọn họ lại có thể làm ra cái chuyện này!
Bọn họ nghĩ rằng đã bắt thóp được Giang Minh, cảm thấy chúng ta không có khả năng động đến bọn hắn!
Dù sao thì thân phận của họ là nguyên lão của xưởng may số ba, nếu mà động đến họ là động đến nhân tâm của nhà máy, thì thực sự là phiền phức!"
Giang Minh nghe vậy liền buồn bực không nói gì.
Cực kỳ biệt khuất.
Giang Châu mỉm cười, liếc nhìn hai người rồi nói: "Không phiền phức, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Vu Tự Thanh và Giang Minh đều sửng sốt.
"Cái gì?"
"Chỉ là việc nhỏ thôi sao?!"
Vu Tự Thanh suýt chút nữa là bị sặc một ngụm trà!
Mấy ngày nay bọn họ đều đang lo lắng về chuyện này, không còn cách nào khác nên đành phải gọi Giang Châu trở về, thế mà hắn lại nói chuyện này không phiền phức?
"Em có sáng kiến gì sao?"
Giang Minh đương nhiên biết tính tình của đứa em trai này.
Anh cau mày, giơ chân đá vào cái ghế Giang Châu đang ngồi.
"Có chuyện muốn nói thì nói đi!"
Giang Chu nghiêng người mỉm cười, nhỏ giọng nói vào bên tai hai người bọn họ.
Chỉ thấy mắt của Giang Minh cùng Vu Tự Thanh từ từ sáng lên.
Nửa giờ sau.
Vu Tự Thanh nhìn về phía Giang Châu có chút cảm khái.
"Tiểu tử này, đúng là một tên quỷ tinh, trong bụng toàn là ý tưởng xấu! Đúng là sinh ra là để làm ăn!"
Giang Châu cười cười nói: "Cám ơn chú Vu đã khen ngợi!"
~~~
Hai ngày sau..
Xưởng may số 3.
"Dangdangdang..."
Tiếng chuông tan làm vang lên, đám người tràn ra như ong vỡ tổ.
Triệu Đức Lương lấy từ trong ngăn kéo ra một cái bình men, ngâm nga một giai điệu nhỏ rồi bước ra ngoài theo dòng người.
Trong khoảng thời gian này.
Cuộc sống của y không thể bảo là không dễ chịu.
Phải biết, lúc trước khi mà Trần Đông Nhĩ bàn giao lại công việc, y còn sợ hãi rất lâu vì lo rằng giám đốc mới được bổ nhiệm của nhà máy sẽ dùng một thanh "đại mã kim đao" để thanh trừng bên đối lập.
Thế mà lại khá là tốt!
Hắc!
Chẳng những không sa thải bọn họ mà còn tăng phúc lợi cho họ, rồi nói chuyện riêng với từng người một, rằng muốn họ giúp quản lý nhân viên của xưởng may số ba, v. v.
Triệu Đức Lương cũng không phải là kẻ có văn hóa gì.
Cơ mà hai mươi ngày sau, khi mà y cùng đồng bọn họp lại bàn tính thì mới tỉnh táo ra.
Ông chủ mới này mới tiếp nhận nên căn cơ chưa ổn định, sợ khi đuổi việc bọn họ sẽ làm tổn thương đến nhân tâm của công nhân xưởng may số 3!
Sau đó.
Y bắt đầu nhìn mọi thứ một cách rộng rãi hơn, từ lúc đầu còn thận trọng, giờ đã có phần tự tin vì có chỗ ỷ vào, thậm chí khi nhìn thấy xưởng trưởng Giang Minh, y thậm chí còn ngẩng mặt lên trời.
Sách!
Càng nghĩ càng khoái hoạt!
Đến giờ thì ăn cơm, tiền công còn nhiều hơn lúc trước, ngay cả xưởng trường thấy y cũng phải gọi một tiếng anh Triệu!
Thời gian này!
Ai có thể so với y?
"La la la~"
Y vừa ngâm nga một bài hát vừa bước ra khỏi cửa, vừa bước được hai ba bước thì bất ngờ thấy một thanh niên vẫy vẫy tay, chạy về phía mình.
"Anh Triệu!"
Người thanh niên cười nói.
Triệu Đức Lương sững sờ.
Anh Triệu?
Gọi mình sao?
"Ngươi là người nào vậy?"
Triệu Đức Lương hồ nghi nhìn thoáng qua đối phương: "Chưa nhìn thấy bao giờ? Người ở xưởng may số ba hay là xưởng may Thanh Thanh?"
Người thanh niên.
Tất nhiên là Giang Châu.
Giang Châu mỉm cười đưa một bao thuốc lá tới, tư thái mười phần thong dong, nhếch miệng cười nói: "Là tôi, Giang Châu."
~~~