Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 342




Mọi người ngay lập tức hiểu ra.

Người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt kia, là ông chủ thực sự của xưởng may số ba?

Tâm tư của Trịnh Ngọc Liên lập tức chuyển động.

Sau khi tỉnh táo lại, cô đột nhiên quỳ rạp xuống đất, tay nắm chặt thành hình nắm đấm rồi che ngực bắt đầu khóc.

"Ô ô ô, số tôi khổ quá! Trong nhà chỉ dựa vào tôi để kiếm tiền nuôi gia đình. Đàn ông trong nhà thì không có khí khái, trong người có bệnh không làm được việc nặng.

Trước kia xưởng trưởng Trần ở nhà máy số ba đối với tôi thật tốt, cực kỳ chiếu cố! Ô ô ô, ngày lễ ngày tết đều đến thăm hỏi chúng ta, đúng là một xưởng trưởng tuyệt vời!

Còn giờ thì nhìn xem, những người già như chúng ta lại bị xa lánh! Đến quần của bản thân còn không được đi thay! Còn sắp bị sa thải nữa! Ô ô ô! Trời cao ơi! Tôi không muốn sống nữa!"

~~~

Trịnh Ngọc Liên - một người phụ nữ không có bản sự gì, chỉ có bản sự nhất lưu đó là đổi trắng thay đen, dậm chân đấm ngực, khóc rống kêu trời.

Mười phút sau.

Cô khóc đến mức thở không ra hơi, tóc tai bù xù.

Mọi người vây quanh cô, nhưng lúc này không dám khuyên can gì, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn nhìn hai huynh đệ Giang Minh và Giang Châu.

Dù sao thì họ cũng là chủ sở hữu của nhà máy.

Giang Châu đút hai tay vào túi, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Nhìn thấy Trịnh Ngọc Liên không còn khóc nữa, hắn liền lập tức nói: "Khóc xong rồi sao?"

Trịnh Ngọc Liên vội lau nước mắt trên mặt rồi nói: "Ông chủ, không phải tôi cố ý làm bừa, tôi là người cũ của xưởng may số ba. Tôi đã làm ở đây cả đời, cho dù tôi có phạm sai lầm thì anh vẫn phải cho tôi cơ hội sửa sai chứ! Sao anh lại trực tiếp đuổi việc tôi vậy!"

Cô lại tiếp tục nức nở, thực sự rất đau lòng.

Thấy vậy, những người xung quanh tưởng rằng sự việc đã nguôi ngoai nên lập tức đến nói đỡ.

"Đúng vậy, ông chủ Giang, Ngọc Liên đã làm việc trong nhà máy nhiều năm. Mọi người đều là nhân viên cũ, trong xưởng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, cũng nên tha thứ cho cô ấy lần này!

"Chúng tôi tốt xấu gì cũng đều là những người đầu tiên của xưởng may số ba! Không có công lao thì cũng có khổ lao! Ông chủ nhỏ Giang à, không phải tôi già rồi nên nói khó nghe, chứ chuyện nào mà đặt vào tay ông chủ Trần, ông ấy nhất định sẽ không đuổi việc Ngọc Liên! "

"Đúng, tôi cũng nghĩ... "

Những tiếng lẩm bẩm bắt đầu vang lên.

Trong cái phòng nhỏ, mấy người cứ ngươi một lời ta một câu, ngữ khí càng ngày càng khó nghe.

Sắc mặt Giang Minh vừa đen lại vừa thối.

Anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế ý định chửi bới của mình rồi quay đầu nhìn Giang Châu nói: "Em trai, chúng ta đi trước được không?"

Giang Châu im lặng.

Thực ra.

Hắn vẫn đang quan sát.

Sau mười phút vừa nãy, trong đầu hắn đã hiểu rõ tình huống đại khái. Nghe thấy Giang Minh gọi, hắn liền cười cười duỗi tay ra, ra hiệu chờ một lát.

"Nói hết chưa?"

Giọng Giang Châu có chút khàn khàn, thanh âm không nặng không nhẹ vang lên trong nhà gỗ khiến cho mấy công nhân kia lập tức im bặt.

"Trịnh Ngọc Liên?"

Giang Châu nhìn Trịnh Ngọc Liên, gọi tên cô rồi nói rõ ràng từng chữ một: "Nếu cô khóc xong rồi thì thu dọn đồ đạc rời đi. Vẫn là câu nói kia, xưởng may số ba không nuôi mấy người làm biếng. "

Trịnh Ngọc Liên khẽ giật mình, cả kinh trừng lớn mắt nhìn về phía Giang Châu.

Cái gì?

Có chuyện gì vậy?

Mình…mình, vẫn bị đuổi?!

"Còn nữa, nếu mọi người thấy bất bình thay cho cô ấy, cảm thấy tôi làm vậy là quá phận thì mọi người có thể thu dọn đồ đạc rồi đi cùng với cô ấy. Tiền lương và phúc lợi của xưởng may số ba, cho dù là ở Phí Thành thì nói số hai không ai là số một."

Giang Châu từ tốn nói tiếp: "Phúc lợi và tiền thưởng là để mọi người chăm chỉ làm việc, chứ không phải là để mọi người dùng mánh lới để lười biếng rồi đi khắp nơi nói lung tung."

Giang Châu lúc này tuy tuổi vẫn còn trẻ, nhưng khí chất của hai kiếp đều được lắng đọng vào lời nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im bặt.

Ngược lại, Trịnh Ngọc Liên ngay lập tức phản ứng lại, hai mắt đỏ lên, bắt đầu ngồi dưới đất gào khóc.

"Giết người! Giết người rồi! Ông chủ mới ăn hiếp công nhân cũ! Không còn thiên lý gì cả!"

Cô vừa khóc vừa hú lên, như một con lợn bị chọc tiết.

Giang Châu không thèm nghe nữa mà quay đầu nhìn về phía Vũ Minh nói: "Thu dọn chỗ may của cô ta, bao giờ cô ta khóc xong thì đuổi đi."

Vũ Minh gật đầu đồng ý.

Giang Châu quay đầu nhìn Giang Minh, trên mặt lộ ra nụ cười: "Anh cả, đi thôi chứ nhỉ?"

Hai anh em rời đi.

Đầu tiên, là đến đón Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên.

Từ xa Giang Minh đã nhìn thấy hai tiểu bảo bối thế mà đang ngủ trên cái giường làm bằng mấy cái ghế, sắc mặt anh liền trầm xuống, bước nhanh tới, quay đầu trừng mắt nhìn Giang Châu.

"Biết thời tiết giờ ra sao không? Thế nào lại lớn gan như vậy? Sao lại để hai đứa nhỏ ngủ ở đây? Bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"

Giang Châu: "..."

"Anh à, em dùng chăn làm thảm rồi, không sao đâu."

Hắn có chút bất đắc dĩ giải thích.

Giang Minh cẩn thận bế Đoàn Đoàn lên, rồi lại dùng ánh mắt sắc như dao lườm Giang Châu: "Còn không qua đây ôm Viên Viên?"

"Dùng chăn làm thảm sao? Đây là ở đâu chứ? Dùng chăn làm thảm thì có ích lợi gì chứ? Chưa từng nghe câu rét tháng ba bà già chết cóng sao? "

"Tự mình sờ đi! Hai đứa nhỏ mặc ít quần áo như vậy, gió lùa qua thể nào cũng bị lạnh bụng! "

Giang Châu bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Viên Viên rồi quay đầu nhìn về phía vợ mình, nhún nhún vai.

Mọi người đi thẳng đến tạp viện mới.

Sân ở đây rất lớn.

So với xưởng may Thanh Thanh trước kia thì lớn hơn không ít.

Đây là một căn nhà riêng, ở giữa có sân rộng, một cây Quế Hoa Thụ mọc ở giữa, hai bên là toà nhà hai tầng.

Giữa sân, có một cái nhà bếp đơn sơ được xây bằng gạch ống.

Giờ đã gần trưa, khói bốc lên nghi ngút từ cái ống khói dài trên mái.

Chị dâu Diêu Quyên đang nấu ăn.

Cô là một phụ nữ nông thôn điển hình, chăm chỉ làm việc cả đời.

Diêu Quyên đang cho dầu vào trong chảo lạnh, làm món thịt lợn xào ớt chuông, theo một tiếng soạt vang lên, hơi nước cùng mùi thơm theo khí nóng bay ra khỏi nồi.

Tựa hồ là vì nghe thấy tiếng bước chân, thế nên Diêu Quyên liền lên tiếng:

"Anh về rồi à?"

Diêu Quyên lập tức nhanh tay xào thịt, khói cùng hơi dầu sặc vào khiến cho cô ho khan.

"Xào sắp xong rồi! Anh mang bàn ăn ra đi, Hạo Minh cùng Đại Phi Tiểu Phi sắp trở về rồi!"

Giang Minh không trả lời.

Không lý do nào khác ngoài việc…

Đoàn Đoàn vẫn còn đang ngủ trong lòng anh!

Tiểu bảo bối vẫn còn đang ngủ ngon, nếu lên tiếng trả lời thì đứa nhỏ sẽ thức giấc.

Diêu Quyên hô nửa ngày nhưng không thấy Giang Minh trả lời, cô lập tức tức giận cầm thìa bước ra ngoài: "Giang Minh?! Có chuyện gì thế! Về rồi mà gọi cả nửa ngày cũng không lên tiếng, làm sao mà.."

Tuy nhiên lời nói vừa ra khỏi miệng lại bị cô nuốt trở lại.

Nhìn thoáng qua cô đã thấy Liễu Mộng Ly.

Liễu Mộng Ly cũng vội vàng chạy tới, túm lấy cánh tay của Diêu Quyên mà lắc lắc.

"Chị dâu, em về rồi."

Quan hệ giữa chị dâu em chồng tốt thì hai anh em cũng rất vui.

Diêu Quyên cao hứng đến mức lập tức lau tay vào tạp dề rồi nói: "Ai nha! Ai nha! Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"

Nhìn thấy Đoàn Đoàn Viên Viên đang ngủ, cô lập tức hạ giọng nói nhỏ: "Mọi người vào nhà trước đi! Để chị đi nấu cơm!"

Cô nói xong lại nhìn về phía Giang Minh nói: "Anh cho đứa nhỏ ngủ trước đi, để em ra ngoài mua thêm chút đồ ăn, rồi nấu thêm chút cơm."

Giang Minh gật gật đầu coi như là câu trả lời.

Rồi cùng Giang Châu ôm Đoàn Đoàn Viên Viên vào phòng ngủ.