Trương đầu hói sợ hãi vội vã ngăn cản Giang Châu.
Cau mày, thấp giọng nói: "Ôi, ngài đúng là tổ tông của em! Coi như em sợ ngài còn chưa được sao? Em cũng chỉ kiếm miếng cơm thôi! Ngài cần gì phải như vậy chứ?"
Nếu thực sự đến tai xưởng sửa chữa quốc doanh, người ta tra một cái, chỉ định điều tra mình trộn hàng cũ với mới để bán, còn có những thứ lấy được từ con đường lén lút.
Y cũng chỉ nhất thời bị ma quỷ che mắt.
Bây giờ gặp người sành sỏi, nếu như vì thế mình bị tống vào tù, vậy thật không đáng!
Giang Châu giả vờ trầm ngâm, nhìn chằm chằm Trương đầu hói, nói: "Vậy thế này đi, thứ này ai bán đưa cho anh, anh nói cho tôi biết, tôi đi tìm hắn mua hai máy, rồi bán cho người khác!"
Trương đầu hói: "????"
Được lắm!
Thằng nhãi này, thì ra đang chơi chiêu để lấy được đầu mối nhập hàng của mình!
Thấy Trương đầu hói còn đang do dự.
Giang Châu lập tức xoay người đi ra ngoài, nói: "Vậy được, anh không nói, tôi phải đi tìm xưởng sửa chữa quốc doanh hỏi một chút, để bọn họ xem thứ này rốt cuộc là thứ gì!"
Trương đầu hói: "Ai ai ai! Đừng đừng mà! Em cho ngài biết vẫn không được sao! Ngài thật đúng là tổ tông của em!"
Y bất đắc dĩ, lập tức lôi kéo Giang Châu đi ra ngoài.
Trương đầu hói đưa mắt nhìn theo con phố, chỉ chỉ phần cuối, nói: "Đi từ bên này qua, cuối phố bên cạnh cửa Tuyên Võ có một nhà kho nhỏ, bên trong có người tuổi trẻ, mặc quần ống loa, áo khoác da màu đen, mặt mũi rất xấu xí, chỉ cần nhìn cái là có thể nhận ra."
"Em lấy hàng từ chỗ của hắn! Ngài đi đến đó, cũng đừng nói là em nói!"
Giang Châu nghe vậy, lúc này mới nở nụ cười.
"Tôi nhất định sẽ không nói đâu!"
Giang Châu nhếch miệng cười cười, nhiều lần cam đoan, Trương đầu hói có chút không yên lòng, lại buộc Giang Châu viết giấy cam kết, nói sẽ không tiết lộ ra mình.
Vào thời đại này, mọi người vẫn còn rất tin tưởng vào giấy cam kết.
Sau khi Giang Châu viết xong, Trương đầu hói mới để hắn đi.
Giang Châu mang theo máy ghi âm, lập tức bước nhanh dọc theo con phố đi về phía của Tuyên Võ môn.
Nửa giờ sau.
Giang Châu rốt cuộc tìm được nhà kho nhỏ kia.
Trên thực tế là một gian nhà đổ nát, bên ngoài được bao bọc bởi những tấm tôn, đi vào, phải nhón chân lên mới có thể chứng kiến hoàn cảnh bên trong.
Giang Châu nhìn lướt qua, hơi sửng sờ.
Hắn vốn còn nghi hoặc, Trương đầu hói nói người xấu xí này chỉ cần nhìn cái là có thể nhận ra, vừa nhìn, Giang Châu liền hiểu.
Bởi lẽ, trên mặt của người trẻ tuổi mặc áo khoác da có một vết sẹo rất dài, vết sẹo kia từ khóe mắt đi xuống, trông vô cùng khủng khiếp.
Mí mắt của Giang Châu giật mạnh, đẩy cửa đi vào.
Người trẻ tuổi vốn đang ngủ gà ngủ gật.
Nghe thanh âm, lập tức bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm gương mặt lạ hoắc này.
"Anh là ai? Tìm ai?"
Giang Châu giơ máy ghi âm trong tay, cười nói: "Nhập hàng."
Nhập hàng?
Người trẻ tuổi nghi ngờ quan sát toàn thể Giang Châu, lập tức đọc ám hiệu.
Cũng may mắn Giang Châu đời trước từng quen biết đám người này, lập tức đáp trả chính xác.
Trong lòng hắn khó tránh khỏi hơi xúc động.
Ai.
Vào thời đại này người ở Bắc Kinh, trên người ít nhiều đều mang một chút máu giang hồ, chỉ cần là mang theo chút sản nghiệp màu xám tro, bạn muốn đi vào, cũng phải có người mang theo.
Mà trong thời đại điện thoại chưa phổ biến và chưa có Internet, cách tốt nhất để nhận dạng người của mình là sử dụng ám hiệu.
Người trẻ tuổi nhìn Giang Châu đáp đúng.
Lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Anh chờ ở đây, tôi đi kêu đại ca."
Nói xong gã đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần, đi về phía căn phòng dựng bằng tôn.
Nãy ở bên ngoài, Giang Châu không thấy rõ, bây giờ vào trong, nhìn gần hơn, mới phát hiện phía sau căn phòng dựng bằng tôn còn có hai gian tạp viện nhỏ.
"Ai vậy?"
Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Một lát sau, Giang Châu đã nhìn thấy, người trẻ tuổi này mang theo một người hơi lớn hơn bước ra.
Vừa nhìn lên, chậc chậc, mí mắt của Giang Châu lập tức giật giật.
Trên mặt của "Đại ca" này, cũng có một vết sẹo!
Hơn nữa thật trùng hợp, sẹo của em trai là từ bên trái đi xuống, còn sẹo của anh là từ bên phải đi xuống.
Giang Châu giật mình nhớ lại.
Hắn chợt nhớ lại, đời trước sau khi mình lên Bắc Kinh, nghe người trên đường say sưa kể về "hai anh em sẹo".
Hai người này gan lớn, vài năm trước làm lục lâm, sau đó ngồi tù mấy năm, sau khi ra ngoài tìm không được công việc lương thiện, lúc này mới chiêu mộ một nhóm người, làm loại nghề này.
Xem như là làm ông chủ.
Đáng tiếc lúc Giang Châu đến, chắc là năm sáu năm nữa, lúc ấy hai anh mặt sẹo đã bị lôi đi xử bắn.
Nghe nói là bị bắt.
Giang Châu không biết chi tiết cụ thể, lúc này gặp được người đã từng nghe nói, đột nhiên cảm thấy có chút thổn thức.
"Muốn mua gì?"
Đại ca Tô Cường liếc nhìn Giang Châu, tiện tay kéo qua cái ghế ngồi xuống, lại bảo em trai Tô Lực đưa cho Giang Châu một chiếc.
Giang Châu cười cười, nhận cái ghế, ngồi xuống.
Ngay thời điểm này, tư thế của hắn thoáng mở ra, ánh mắt tập trung vào Tô Cường, cảm giác thằng nhãi trẻ trâu bỗng biến mất không thấy dấu vết.
Thay vào đó, là một sức quan sát cực mạnh.
Thật giống như...
Chỉ vừa đối mặt, hắn đã thấy rõ toàn bộ nội tình của mình.
Tô Cường giật nảy mình.
Y nhíu nhíu mày, bắt đầu lo lắng, cuối cùng là ưỡn thẳng người, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Giang Châu cười nói: "Anh Tô, không phải mua đồ, làm vụ buôn bán, tặng anh một con cá mập, anh có muốn hay không?"
Cá mập.
Cách nói của người trong nghề.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Lực lập tức đứng thẳng người, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Giang Châu.
"Muốn chết? Mày nói bậy bạ gì vậy?!"
Bọn họ ngoài mặt thì làm nghề phi pháp tráo cũ thay mới.
Dù có bị bắt, cũng chí bóc lịch mấy năm.
Nhưng nếu ăn cướp.
Vậy ý nghĩa khác hẳn nha, trên tay của cả hai, ít nhiều đã dính máu.
Nếu như một khi bị tra...
Hậu quả khó mà lường được!
Hai anh em tuyệt đối không ngờ, bọn họ làm như thế chuyện bí mật, người xa lạ bỗng tự đâu chui ra làm sao lại biết?!
"Tô Lực!"
Tô Cường đột nhiên đứng lên, nhỏ giọng nói.
Tô Lực quay đầu, sắc mặt khó coi: "Anh! Người này..."
"Bảo em buông ra thì buông ra!"
Tô Lực nghiến răng, lúc này mới bất đắc dĩ buông Giang Châu.
"Mày rốt cuộc là ai?"
Tô Cường đi tới trước mặt của Giang Châu, đứng nhìn hắn ngồi dưới ghế.
Trong tay y dính máu người, ánh mắt lúc nhìn người, âm u khủng bố.
Trên thực tế.
Giang Châu không biết chuyện hai anh em từ bên Cam chạy qua.
Năm đó có đợt vây diệt người Hoa lớn, hai anh em là người Hoa, chạy thẳng từ đó qua đây, tuổi còn nhỏ nếu không lòng dạ ác độc thì làm sao tự bảo vệ mình?
Giang Châu buông lỏng một chút gân cốt, vẫn nhìn Tô Cường, độ cong khóe môi không hề thay đổi.
Toàn thân hắn có loại khí tràng đặc biệt.
Cứ như ra hiệu Tô Cường trước mặt ngồi xuống, lười biếng lại bình tĩnh ung dung.
"Tôi là người làm ăn."
Giang Châu nói: "Vừa tới Bắc Kinh không lâu, đàn em của anh cũng không ít, nếu như muốn tra, rất nhanh có thể tra được."
Tô Cường không nói gì.
Y nhìn chằm chằm Giang Châu một lúc, lúc này mới lên tiếng: "Cá mập là đối thủ cạnh tranh của mày?"