"Sinh viên đại học Bắc Kinh thì làm sao? Ta đang làm ăn đây này! Còn tốt hơn so với mấy cái thể loại nghèo kiết xác! Nhìn cái dạng quỷ đói đầu thai của ngươi đi! Sao lại đến nông nỗi này, đi theo cái đít Giang Châu mà hắn được ăn thịt lại không cho ngươi gặm xương sao?
Ta biết rồi! Hai ngươi căn bản chính là cố ý! Ta biết…"
Chu Khải Văn tiếp tục phun ra mấy câu chửi thề, hết câu này đến câu khác.
Vốn y đã rất căm hận Giang Châu.
Thế nên cũng chả lựa lời mà nói
Giang Châu vừa nghe vừa híp mắt cười, ngược lại mặt Hoàng Triều Quang giờ đã đen như đáy nồi!
Đây là điều mà ông tuyệt đối không nghĩ đến!
Tên sinh viên đại học Bắc Kinh kia bị chính mình bắt quả tang, không những không hối cải mà còn chửi lại?!
Hoàng Triều Quang đang run lên vì tức giận, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được..
"Tốt, tốt, tốt lắm!"
Dừng lại một chút ông mới nói tiếp được: "Tên tiểu tử ngươi đến từ khoa Địa chất phải không? Để ta quay lại tìm trưởng bộ môn của ngươi, để xem sinh viên kiểu gì mà cuồng vọng phách lối như vậy! Thế nào mà lại không giảng đạo lý! Thế nào lại vô lý như vậy! "
Hoàng Triều Quang vươn tay chỉ vào Chu Khải Văn bắt đầu quát mắng.
Nội dung đại loại là trẻ con không dễ dạy.
Nhóc con không giáo dưỡng và nhiều cái khác.
Chu Khải Văn vốn đang chửi mắng cực kỳ cao hứng.
Nhưng mà càng nghe lại càng thấy không phù hợp.
Y nhìn chằm chằm vào Hoàng Triều Quang một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ lại được một chút, người này hình như có chút... quen thuộc?
Hình như là vào năm thứ nhất, khi còn là tân sinh, người đàn ông trung niên này đã diễn thuyết qua một lần trong phòng học hình bậc thang thì phải?
Điều đó có nghĩa là.
Ông ta là người trong trường?
Khoảnh khắc khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Chu Khải Văn tựa như bị ai đó bóp lấy cổ, lập tức câm họng.
Y sững sờ nhìn về phía Giang Châu.
Giang Châu đang khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nhìn y.
"Học sinh Chu, đây là tiền bối Hoàng Triều Quang Hoàng. Ông ấy từng là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh, nhưng hiện tại ông đã là một vị giáo sư ưu tú của trường, người kế thừa di sản của hiệu trưởng Chu Phái Nguyên. Cậu phải giữ mồm giữ miệng chứ."
Giang Châu thở dài nói.
"Ai, cậu xem lại mình đi, tôi còn chưa kịp giới thiệu, sao cậu lại mắng người rồi? Thật sự là..."
Chu Khải Văn: "..."
Con mẹ nó!
Tên Giang Châu này nhất định là cố ý!
Cố ý!
Sắc mặt Chu Khải Văn lập tức kịch biến.
Y nhìn thoáng qua mấy cái hộp đang mở trên mặt đất rồi lập tức đóng lại, đá sang một bên rồi nhanh chóng nói: "Thưa thầy! Thầy à! Đây là sự hiểu lầm! Em không làm ăn ở đây! Mọi thứ chỉ là hiểu lầm!"
Chu Khải Văn nói rồi vội vàng muốn kéo những người đã mua đồ đến cùng nhau giải thích.
Nhưng mà.
Y mới ngẩng đầu lên nhìn, liền phát hiện mấy người lúc trước đứng ở đây giờ đã chạy mất tiêu rồi!
Làm sao bây giờ?!
Lúc này nên làm gì?!
Trên trán Chu Khải Văn xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Hoàng Triều Quang không kiềm được cơn giận, ngay sau đó không thèm nhìn đến Chu Khải Văn mà quay sang Giang Châu nói: "Giang tiểu hữu, cậu đi gặp thầy với tôi để nói rõ chuyện này, tôi muốn nhìn xem, miệng người kia cứng như vậy thì xương của hắn cứng đến bao nhiêu."
Giang Châu gật gật đầu, nói: "Được".
Thấy Hoàng Triều Quang rời đi, Giang Châu cũng cất bước theo.
Lúc lướt qua Chu Khải Văn, Giang Châu liền dừng lại cười cười với y.
"Học sinh Chu, kinh doanh không dễ làm đâu, anh thấy thế nào?"
Chu Khải Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Châu với đôi mắt đỏ ngầu.
"Là mày!"
Y tức giận nói: "Là mày! Là mày sắp xếp mọi chuyện!"
Giang Châu nhún nhún vai.
"Tại sao tao lại sắp xếp mọi chuyện?"
Giang Châu thở dài nói: "Đồ là do mày bán, tiền là do mày kiếm, lời là do mày nói. Nhìn xem, tao sắp xếp cái gì?
Cái mũ này rất nặng, tuyệt đối đừng đội lên đầu tao.
Tao đảm đương không nổi đâu! "
Chu Khải Văn tức giận đến mức thái dương giật giật, mạch máu nổi lên: "... mày! Giang Châu, mày sẽ chết không yên thân! "
Giang Châu bị chọc cho bật cười.
Hắn đút hai tay vào túi, thở dài, nheo mắt nói: "Phán người không bằng phán chính mình. Về phần ai chết không yên thân, tao nghĩ là sẽ sớm biết thôi."
Giang Châu nói xong liền nhanh chân theo Hoàng Triều Quang rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.
Chu Khải Văn chỉ cảm thấy sống lưng bắt đầu lạnh dần.
Trong đầu y giờ toàn suy nghĩ "Giờ phải làm sao?"
Ở thời đại này, người làm ăn buôn bán cũng không ít.
Nhưng mà!
Y là một sinh viên! Mà y cũng không có giấy phép kinh doanh!
Nếu chuyện này mà bị phát hiện, cái đại thân phận sinh viên đại học ở Bắc Kinh của y sẽ gặp nguy hiểm!
Chu Khải Văn lo lắng đến mức xoay đi xoay lại, sau cùng chỉ còn một ý nghĩ.
Liễu Học Văn!
Đúng rồi!
Y có thể tìm Liễu Học Văn!
Chu Khải Văn lập tức nhặt cái hộp dưới mặt đất lên, quay người chạy nhanh ra ngoài.
~~~
Mười phút sau.
Hoàng Triều Quang cùng Giang Châu trở lại ký túc xá của nhân viên.
Vừa bước vào cửa, Hoàng Triều Quang đã tức giận nói: "Minh Quý, anh có biết hôm nay tôi gặp được ai không? Là sinh viên Đại học Bắc Kinh! Làm ăn kiểu dấm dúi thì cũng thôi đi, thế mà khi bị bắt quả tang chẳng những không hối cải mà còn hỏi thăm cả nhà của tôi!
Thật là vô đạo đức, thật đáng thất vọng!
Thật không thể tin được một người như vậy lại thực sự là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh chúng ta! "
Lý Minh Quý bưng bình trà đi ra, kinh ngạc nhìn Hoàng Triều Quang nói: "Không thể nào? Chúng ta là Đại học Bắc Kinh, là trường đại học đỉnh cao nhất! Người nào vào học mà không liều mạng học hành chứ? Cũng có không ít sinh viên năm hai đã học xong nội dung của năm thứ tư! Thế mà lại có người âm thầm làm ăn ư?
Đây không phải là tự hủy hoại tương lai sao?"
Hoàng Triều Quang cả giận nói: "Nếu anh không tin thì hỏi cứ hỏi Giang tiểu hữu! Cậu ấy đi cùng tôi!
Đúng rồi! Hình như Giang tiểu hữu biết cậu ta! Biết cậu ta đến từ khoa Địa chất! Chẳng lẽ tôi là loại nói láo lừa người, vu vạ cho một tên hậu bối sao?! Anh nghĩ tôi là ai chứ? "
Cái bộ dáng nổi giận đùng đùng kia của Hoàng Triều Quang.
Lý Minh Quý đã lâu lắm rồi chưa thấy qua.
Hiện tại có thể thấy được Hoàng Triều Quang đang thực sự rất tức giận.
"Ai nha! Triều Quang! Triều Quang, tôi chỉ nói như vậy thôi chứ không có ý nghi ngờ anh."
Lý Minh Quý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đi, chúng ta nói chuyện này cho thầy, để xem xem ý ông là gì?"
Hoàng Triều Quang gật đầu đáp ứng.
Dù sao thì trong lòng bọn họ, Chu Phái Nguyên vẫn là người có uy quyền tuyệt đối.
Lúc này Chu Phái Nguyên cũng đã bước tới đây.
Nghe thấy hai học sinh của mình đang tranh cãi, ông đẩy kính mắt lên, ngồi trên ghế sô pha, nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Có tuổi rồi mà sao vẫn như là mấy tên tiểu tử vậy? Không có chút ổn trọng nào sao?"
Ngay sau đó Hoàng Triều Quang kể lại mọi việc cho thầy mình nghe
Rồi trầm giọng nói: "Thưa thầy, sinh viên này thật sự là đã làm nhục Đại học Bắc Kinh! Thầy xem phải xử trí ra sao?"
Chu Phái Nguyên trầm mặc không nói.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Những năm nay, xu thế kinh tế tư nhân và tự làm chủ đã không thể ngăn cản, nếu cứ trừng phạt cậu ta..."
Chu Phái Nguyên nghĩ một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Châu, hỏi: "Giang tiểu hữu, cậu thấy thế nào về việc này?"
Giang Châu đang đứng bên cạnh Hoàng Triều Quang.
Thấy Chu Phái Nguyên đột nhiên gọi mình.
Hắn sững sờ một lúc, sau đó cười nói: "Hiệu trưởng Chu, ngài đã hỏi vãn bối vậy thì vãn bối cũng không dấu diếm.
Vãn bối nghĩ…chuyện này không thể bỏ qua như thế này được."