Cô nhìn Giang Châu, nói với giọng kiều mị: "Hửm?"
"Em có biết hôm nay anh học được một câu mới không."
Liễu Mộng Ly không biết sao Giang Châu lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Cô mím môi lắc đầu hỏi: "Cái gì?"
Giang Châu nhe răng.
Ngoạm một miếng vào người cô ấy.
"Nhuyễn ma phao ngạnh."
(D/G: Đây là thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là dùng mọi thủ đoạn để quấy rầy, dây dưa, bám víu không rời)
Cái câu này là lúc trước lão già Dương Thụ Long dạy hắn ở trên xe lửa
Không thể không nói.
Thực sự là đã khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Giang Châu nói xong.
Liễu Mộng Ly liền có chút nghi hoặc.
"Cái này không phải là đã học trong sách giáo khoa từ lâu rồi sao? Sao anh lại..."
Giang Châu thấy Liễu Mộng Ly rơi vào bẫy của mình liền mãn nguyện.
Lúc này hắn liền ôm lấy cô, đè xuống dưới giường.
Dưới lưng là cái giường đã được sưởi ấm, ấm áp và thoải mái.
Mà trên người thì lại là Giang Châu đang đè lên..
Vừa ấm áp lại vừa nóng hổi, khiến cho cô bất giác cong người lên.
Giang Châu bình tĩnh nhìn cô.
Mím môi cười nói.
Hắn ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Cái câu anh nói, là động từ."
Hắn nói xong liền cởi nốt cái áo cuối cùng của cô xuống.
...... từ đêm đến tận rạng sáng.
Đêm qua Giang Châu ngủ rất là an ổn.
Khi hắn mở mắt ra, thì Liễu Mộng Ly vẫn đang ngủ.
Buổi sáng cô thường nấu ăn, nhưng tối hôm qua cô đã bị hắn giày vò không ít, thế nên Giang Châu sẽ nhận nhiệm vụ nấu nướng sáng nay.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng, thoáng nhìn đã thấy Trịnh Trung Quang đang bỏ thêm củi vào để nấu cơm.
Nhìn thấy Giang Châu đã dậy, ông có vẻ như hơi sững sờ sau đó quay đầu đi buồn bực nói: "Thanh niên này, không biết tiết chế chút nào, về già sẽ chịu khổ."
Giang Châu nở nụ cười.
Hắn đến gần múc nước rửa mặt, rồi lại cho thêm hai thanh củi vào trong bếp lửa.
"Tuổi trẻ thì phải hưởng thụ việc của tuổi trẻ, sau này già thì tính sau."
Giang Châu cười nói: "Ông à, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Ông đã nghe qua câu này chưa?"
Trịnh Trung Quang: "..."
"Cậu học ở đâu ra mấy cái câu ba lăng nhăng này vậy? Thanh niên này, không có tí nghiêm túc nào cả!"
Ông trừng mắt nhìn Giang Châu: "Đun nồi này cho sôi đi! Ăn sáng xong, tôi còn phải đi làm!"
Giang Châu đánh răng rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đến nấu ăn.
Sau khi cho than tổ ong vào trong bếp, Giang Châu đột nhiên quay lại nhìn Trịnh Trung Quang hỏi: Ông à, sao ông lại ở một mình?"
Nhớ về những tấm huy chương đó.
Giang Châu cảm thấy trên người ắt hẳn là phải có không ít chuyện cũ.
Trịnh Trung Quang hơi khựng lại
Rồi vẫn tiếp tục quấy cháo trong nồi rồi nói: "Đến Hồng Kông."
Hồng Kông?
Giang Châu nhíu mày nghi hoặc.
"Sao lại đi Hồng Kông?"
Theo lý mà nói, ông Trịnh giàu như vậy thế thì đến Hồng Kong làm gì?
Giang Châu vốn dĩ muốn hỏi, nhưng ông Trịnh hiển nhiên là không muốn nói thêm.
Ông bưng nồi cháo đặt lên bàn rồi lấy ra một cái bình tráng men lớn.
Bên trong chứa trà hoa trà.
Một món ăn nhẹ đặc sản ở Bắc Kinh.
Trịnh Trung Quang múc cháo ra ba chiếc bát, sau đó cho phần còn lại ở bên cạnh bếp than.
Đó là phần của Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên..
"Ăn sáng."
Trịnh Trung Quang nói.
Giang Châu lúc này mới ngừng hỏi, cười cười đi qua ăn cơm.
GIờ Diệp Mẫn Kiệt cũng đã thức dậy.
Sau khi cả ba ăn xong liền đi ra ngoài.
Diệp Mẫn Kiệt đi coi cửa hàng như thường lệ.
Mà bên này, Giang Châu lại đi thẳng đến Đại học Bắc Kinh.
Hắn đứng trước cửa tòa nhà dạy học đợi một lúc, một lát sau thì thấy Lý Quốc Đống đang ôm sách vở đi ra.
"Bạn học Lý!"
Giang Châu vui vẻ giơ tay vẫy chào Lý Quốc Đống.
Lý Quốc Đống hơi sửng sốt, chợt thần sắc anh tối sầm lại, sau bước tới đứng trước mặt Giang Chu, đẩy chiếc kính bị gãy gọng trên sống mũi lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Quốc Đống nghiêm túc nói: "Giang Châu, lần trước, tôi giúp anh không phải là vì muốn hại Chu Khải Văn, mà bởi vì hành vi của hắn thật sự là khinh người quá đáng."
"Còn nếu bây giờ mà anh tìm đến tôi để nhờ tôi giúp anh hại hắn, tôi chắc chắn sẽ không làm."
Lý Quốc Đống nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Giang Châu có chút bất đắc dĩ, nhanh chóng vươn tay ra ngăn cản.
"Này, bạn học Lý, nghe tôi nói đã!"
Giang Chu bất lực nói.
Lý Quốc Đống cảnh giác nhìn hắn: "Nói nhanh đi, tôi phải đi thư viện kiếm một chỗ ngồi nữa."
Giang Châu nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, có phải bây giờ Chu Khải Văn đang bán đồ không?"
Hai người ở chung ký túc xá, thế nên cũng nên biết phải không? "
Bán đồ?
Lý Quốc Đống suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hắn có bán đồ hay không thì tôi cũng không biết, nhưng dạo này trong phòng đúng là đang chất không ít đồ, hắn vẫn luôn dùng một mảnh vải che kín chúng, hơn nữa cũng có rất nhiều người đến phòng của tôi, rất đáng lo ngại. "
Đây cũng là lý do vì sao bây giờ anh chỉ có thể chui vào thư viện ngồi.
Cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến ký túc xá tìm Chu Khải Văn.
Đang học mà lại bị làm ồn
Làm cho Vương Thông tức giận đến mức làm ầm lên.
Không ngờ Chu Khải Văn lại trực tiếp mắng Vương Thông là đồ quê mùa, quỷ nghèo kiết xác, chọc cho Vương Công tức giận đến mức bỏ ký túc xá của bản thân để chuyển vào ký túc xá của người đồng hương, bảo rằng muốn yên tĩnh mấy ngày.
Giang Châu khịt mũi, quả nhiên hắn đoán không sai.
Vừa định nói thì hắn đột nhiên nhìn thấy cuốn sách kẹp dưới nách Lý Quốc Đống.
Đó là một cuốn sách tiếng Anh.
Mắt hắn sáng lên rồi nói: "Anh đang học tiếng Anh à?"
Lý Quốc Đống gật đầu nói: "Tiếng Anh khó quá, từ mới lại nhiều, nhưng lại ít hiệu quả. Tôi đang chuẩn bị đến thư viện, gặm nhấm cái đống sách tiếng Anh này, trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người có tâm, ta tin tưởng…"
Giang Chu mím môi cười vui vẻ.
"Anh tin tưởng cái gì? Học tiếng Anh cũng không phải chỉ là ghi nhớ các từ trong sách giáo khoa là được. Anh học cái kiểu này người ta gọi là mù tiếng Anh đấy."
Giang Châu nói: "Có phải là anh nhìn sơ qua là hiểu tất cả những từ đơn của tiếng Anh, nhưng mà khi nói thì lắp ba lắp bắp, còn nghe kiểu gì cũng không hiểu đúng không?"
Lý Quốc Đống kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"
Giang Châu không trực tiếp trả lời.
Mà lập tức cầm lấy cuốn sách giáo khoa tiếng Anh trong tay anh lên, lật xem, tìm một đoạn trích tiếng Anh rồi đọc qua một lần.
Cách phát âm cực kỳ chuẩn chỉ mượt mà, các từ nối tiếp với nhau một cách rất là tự nhiên không va vấp, như thể tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ thứ hai của Giang Châu vậy!
Tất cả mọi thứ đều khiến cho Lý Quốc Đống cực kỳ kinh ngạc!
Thậm chí, nó còn triệt để phá vỡ cái định kiến của anh đối với Giang Châu!
Anh vốn tưởng rằng Giang Châu chỉ là một thương nhân thuần túy, nhưng không ngờ rằng thế mà hắn lại biết tiếng Anh?!
Thậm chí còn nói rất trôi chảy!
"Đọc sách không phải là lối thoát duy nhất. Muốn học tốt văn hóa thì tiếng Anh là điều cần thiết trong thời đại này."
Giang Châu nhấn giọng rồi vỗ vỗ vai anh.
"Nếu anh muốn học, tôi có thể dạy anh."
Lý Quốc Đống mấp máy môi.
Anh biết rằng một khi mình gật đầu thì đồng nghĩa với việc anh đã nợ Giang Châu một ân tình.
Anh cau mày, bắt đầu ngập ngừng.
"Đối xử tử tế với cái ác, thì có thể tha thứ một lần, tha thứ hai lần, còn đến tận lần thứ ba thì đấy chính là lừa mình dối người."
Giang Châu nhìn anh với ánh mắt rực lửa: "Bạn học Lý, nếu mà nói một cách nghiêm trọng, thì anh chính là nô lệ của việc tốt!"
Lý Quốc Đống bị chọc vào chỗ đau.
Mặt anh ngay lập tức trắng bệch.
Trong tâm trí, anh nhớ rằng trong hơn một năm kể từ khi mình và Chu Khải Văn sống trong cùng một ký túc xá, mình đã bị bắt nạt vô số lần.
Lần nào cũng là anh nhượng bộ.
Anh biết mình không tiền không thế.
Anh chỉ muốn học được kiến thức ở trong Đại học Bắc Kinh, nơi có cơ sở giáo dục cao nhất.
Trang bị kiến thức cho mình để phục vụ Tổ quốc!
Đáng tiếc.
Nhượng bộ quá nhiều cũng không phải là cách.
Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, rốt cuộc Lý Quốc Đống cũng gật đầu đồng ý.
"Được rồi, tôi nhận yêu cầu này của anh, anh dạy tôi tiếng Anh, tôi cung cấp tin tức cho anh."