Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 319




Vừa nhìn thấy Triệu Quyền, đám người lại cúi đầu, cực nhanh phân loại mấy thứ trong tay.

Chỉ cần nhìn lướt qua sẽ thấy ngay.

Đó là đồng hồ điện tử, máy ghi âm bán dẫn, máy tính bỏ túi, v. v...

Chúng đều là những thiết bị điện nhỏ phổ biến nhất vào thời điểm hiện tại, xa hơn nữa bên trong còn có tủ lạnh, máy giặt và TV.

Đây mới thực sự là thứ đáng tiền.

Nhưng với tài chính trước mắt của Giang Châu, còn chơi không nổi.

Ăn một miếng thịt thì không béo nổi.

Hắn không vội.

"Hàng đều ở chỗ này, em cứ thoải mái xem hàng, xem xong chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện lấy hàng!"

Triệu Quyền cười nói.

Hắn dựa vào cánh cửa, đưa tay lấy ra điếu thuốc lá từ trong túi quần, cầm bằng ngón trỏ cùng ngón giữa, châm lửa, hài lòng hút một hơi.

Giang Châu cũng nghiêm túc.

Đi tới, chọn từng thứ ngẫu nhiên từ trong giỏ, tỉ mỉ đưa tới gần quan sát, thậm chí còn lấy pin, lắp vào, thử một chút công năng.

Rất tốt.

Dù sao đây chính là chuyện liên quan đến tiền, hắn không thể không cẩn thận.

Triệu Quyền rút hai điếu thuốc lá, rất tán thưởng thức cách làm của Giang Châu.

"Chàng trai trẻ, tuổi không lớn lắm, làm việc rất cẩn thận, là người có tài làm ăn!"

Triệu Quyền nói: "Chú cứ yên tâm 100%, anh không phải kinh doanh ngắn hạn, em lấy hàng ở bên anh, anh sẽ không bẫy em, hàng của hãng điện tử Đại Phát, tuyệt đối tốt!"

Giang Châu gật đầu, cất hết mọi thứ trong tay vào hộp.

Sau đó, hắn cười nhìn về phía Triệu Quyền.

"Ông chủ Triệu, anh đừng để trong lòng, em không thể không cẩn thận, em cũng phải nuôi một đám người!"

Giang Châu cất hàng xong, thở dài nói.

Nhìn chằm chằm Triệu Quyền, dường như có hơi băn khoăn, mở miệng nói: "Ông chủ Triệu, hàng của anh, về chất số lượng thì miễn chê, không biết giá cả có tốt hay không? Mọi người đều mạo hiểm làm ăn, thật sự cũng hết cách, nếu giá nhập hàng có thể rẻ hơn một chút, em sẽ lấy thêm chút hàng, đỡ phải chạy nhiều vòng, gia tăng nguy hiểm, đúng không anh?"

Triệu Quyền nghe vậy, cười nói: "Ông chủ Giang nói chuyện thiệt hợp tình hợp lý!"

"Như vậy, đồng hồ điện tử 14 tệ, máy ghi âm bán dẫn 74 tệ, máy khoa học tính 65 tệ, còn tủ lạnh thì..."

Nhìn Triệu Quyền còn chuẩn bị báo giá.

Giang Châu lập tức cười lắc đầu, nói: "Ông chủ Triệu, đây là lần đầu em tới, ăn không tiêu hàng lớn như vậy, tạm thời chỉ ba loại này thôi."

Triệu Quyền cười nói:

"Cũng được! 3 loại này, về mặt giá tiền, mọi người đều là người hiểu chuyện, chú nghĩ đi, giá cả rất phải chẳng! Không gian lợi nhuận lớn!"

Giang Châu mấp máy môi, thở dài, cười khổ lắc đầu.

"Ông chủTriệu, chúng ta đều là người số khổ, toàn kiếm ăn dựa vào đôi chân, lỡ bị bên trên bắt, kinh doanh thất bại, cả nhà đều phải chịu đói."

Giang Châu nói: "Như vậy đi, giá cả mỗi loại bớt 2 tệ..."

Hắn nói, kéo dài âm điệu, tựa hồ là quyết định vậy, cắn chặt răng, nói tiếp: "Nếu có thể, em sẽ lấy hàng trị giá 20,000 tệ! Anh thấy có được hay không?!"

20,000 tệ?!

Mấy chữ này vừa được nói ra, dù là Triệu Quyền, thì cũng phải kinh ngạc!

Vào cái thời này, dù nhiều người có trong tay vạn tệ, thế nhưng cũng không nhiều đến mức này!

Triệu Quyền thở gấp.

Y hút vài hơi thuốc, sau đó lại đưa mắt ra dấu với mấy người trong sân, lập tức gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Được! Vậy mỗi loại sẽ giảm giá 2 tệ! Coi như kết giao bạn mới!"

Vụ làm ăn đã bàn xong.

Nỗi lo trong lòng của Giang Châu cũng được buông xuống.

Còn về xe lửa chuyển hàng, chuyện này chắc chắn phải tìm Trần Mã Long hỗ trợ, nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện đã định.

Giang Châu ngay tức khắc ký hợp đồng với Triệu Quyền, trả trước một nửa số tiền đặt cọc.

Triệu Quyền cũng không rảnh, vội từ biệt Giang Châu, nhanh chóng trở về Bằng Thành.

Hàng hoá trị giá 20,000 tệ, cũng không phải số lượng nhỏ.

Giang Châu ước ra khỏi sân, xoay người ra khỏi nhà gỗ, đi vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh, chuẩn bị mua một ít quà cho Trần Mã Long.

Hắn không thích nợ nhân tình.

"Đống kẹo còn cả mứt hoa quả này, đều lấy một chút."

Giang Châu đều mua những thứ Trần A Tinh thích ăn.

Người bán hàng cân từng cái một, đặt trước mặt của Giang Châu, tính tiền, rồi nói: "Tổng cộng 12 tệ."

Giang Châu mua khá nhiều.

Hắn trả tiền, mang đồ đi tới bên lề đường, đang chuẩn bị vẫy chiếc xe ba bánh kế tiếp để ngồi lên đi về, bỗng nhiên nhìn thấy một người ở ven đường, đang lăn quay từ trong ngõ ra ngoài.

"Mẹ kiếp! Coi thường ông đây hả! Nơi này không lưu ông ắt có chỗ khác lưu! Có tiền không muốn kiếm! Con mẹ nó lũ ngốc!"

Người nọ dữ dằn chửi khá lâu, đứng lên, rồi phủi bụi trên mông mấy cái.

Giang Châu chỉ cảm thấy người nọ nhìn quen mắt.

Hắn đưa mắt nhìn sang, lập tức nhận ra.

Đây không phải là Dương Thụ Long sao?

Đại ca trên xe lửa "không sợ lạ", ăn mấy hộp cơm của mình đã rớt nước mắt đây sao.

Giang Châu suy nghĩ một chút, đi tới, mở miệng cười gọi: "Dương đại ca? Sao vậy, mua hàng chưa?"

Dương Thụ Long sửng sốt.

Ngẩng đầu bèn nhìn thấy Giang Châu.

Anh ta có chút xấu hổ, vội vã phủi bụi bậm trên người.

Quay đầu nhìn lại, bực bội nhổ bãi nước miếng trên đất.

"Mẹ kiếp! Mắt chó coi thường người khác! Lại không bán cho anh! Toàn một lũ chết bầm ngu xuẩn! Có tiền lại không kiếm!"

Mở miệng là chửi tục ngay.

Giang Châu chỉ cảm thấy tâm trạng bỗng dưng vui vẻ.

"Anh chờ ở chỗ này."

Giang Châu nói xong, không đợi Dương Thụ Long phản ứng kịp, hắn cũng đã đi mua hai cái bánh, đưa cho Dương Thụ Long.

Bánh rán hành, mới ra lò.

Nóng hôi hổi tí tách còn dính cả váng dầu.

Mùi thơm kia, chậc chậc!

Xộc thẳng vào mũi!

Dương Thụ Long lập tức sáng rực mắt, vội mừng rỡ nhận lấy, gặm vội vàng hai cái, nóng đến mức bỏng cả lưỡi.

"Ai nha! Bánh rán hành này, thật thơm!"

Anh ta nói, mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Giang Châu, hỏi: "Cậu em được đó! Còn biết chỗ nhập hàng này nữa!"

"Thế nào? Lúc chó con này, mắt chó coi thường người khác, không bán cho em sao!?"

"Như vậy đi, hay là... hai ta hợp tác, góp vốn, cùng nhau nhập hàng thế nào?"

Hắn vừa ăn vừa nói.

Giang Châu chỉ cười không đáp.

Đợi đến khi anh ta ăn xong, Giang Châu mới nói: "Anh có bao nhiêu tiền?"

Có vẻ đã hỏi tới chỗ đau của Dương Thụ Long, anh ta đơ ra một lúc, ấp úng vươn tay kia, móc ra từ trong túi.

Một cái túi căng phồng.

Anh ta móc ra hết toàn bộ.

Sau khi Giang Châu nhìn rõ, mí mắt giật mạnh.

Á đù.

1 hào, 2 hào, 1 tệ 2 tệ.

Tất cả đều là tiền rẻ, cũng không thiếu tiền xu!

Cả đống tiền lẻ này, cho dù gộp lại, căng hết cỡ chắc cũng chỉ khoảng mấy trăm tệ chơ mấy!?

Dương Thụ Long ăn xong bánh rán hành, dường như đã nhìn ra sự kinh ngạc của Giang Châuanh ta vội nói: "Ai nha, chỗ anh cũng không ít rồi! Hơn 300 tệ đấy! Em có bao nhiêu? Chúng ta cùng góp vốn, không đủ lại đi tìm người ta góp thêm, ngày hôm qua anh phát hiện trên đường có không ít nhà buôn không đủ tiền, tìm thêm mấy người, nhất định có thể..."

Giang Châu thở dài.

Ngắt lời anh ta.

"Dương đại ca, chuyện buôn đi bán lại này à, nước rất sâu."

Giang Châu nói.

Trên thực tế, hắn thật không phải đang nói chuyện giật gân.

Loại kinh doanh cá thể này, tuy bây giờ nó đang nằm trong vùng xám, phía trên đều mở một mắt nhắm một mắt.

Thế nhưng, thường cách một đoạn thời gian đều sẽ bắt đại một nhóm để phạt tiền sung công.