Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 317




Lợi nhuận của mỗi món cũng đều là hơn 10 tệ!

Diệp Mẫn Kiệt nhìn số tiền được cho vào hộp, kích động đến mức không nói được lời nào còn làm việc chăm chỉ hơn nữa, hận không thể suốt đêm bán hàng!

Chu Khải Văn làm bộ xem hàng.

"Cửa tiệm này đổi chủ rồi sao? Trước đây dường như không phải anh bán?"

Diệp Mẫn Kiệt không nghĩ nhiều, cười nói: "Ông chủ của tôi có việc, rời khỏi vài ngày."

Chu Khải Văn kéo dài âm điệu.

Lại hỏi vài câu dò xét Diệp Mẫn Kiệt.

Diệp Mẫn Kiệt nhìn chằm chằm Chu Khải Văn, nhíu mày, nghi ngờ quan sát người trước mặt vài lần.

Gã đề phòng, chỉ trả lời qua loa.

"Những thiết bị điện này của anh, được mua ở đâu?"

Chu Khải Văn đột nhiên hỏi.

Diệp Mẫn Kiệt biến sắc, sau đó lắc đầu.

"Xin lỗi, cái này không thể nói cho anh biết."

Chu Khải Văn nghiến răng.

Lúc này có người tới xem máy tính khoa học.

Lập tức, Diệp Mẫn Kiệt vội tới bắt chuyện.

Mấy phút sau, một món hàng lại được bán, Diệp Mẫn Kiệt cẩn thận cất tiền vào trong hộp.

Chu Khải Văn nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Kiệt, con ngươi đảo một vòng, bỗng nhiên vươn tay, gõ gõ trên tủ kính.

"Đồng chí? Anh còn có chuyện gì sao?"

Diệp Mẫn Kiệt cảnh giác hỏi.

Chu Khải Văn cười nói: "Chỗ anh còn có bao nhiêu máy tính khoa học?"

Diệp Mẫn Kiệt nghe vậy, khom người xuống, lấy ra toàn bộ máy tính khoa học trong quầy.

Tuy người này hỏi này hỏi nọ, nhưng gã cũng không thể không bán hàng.

"Còn dư lại 3 chiếc."

Chu Khải Văn bỗng tiếc nuối kéo dài âm điệu, nói: "Chỉ có 3 chiếc thôi sao? Đáng tiếc đáng tiếc, mấy người bạn của tôi đều muốn, ít nhất phải có 4 chiếc mới được! Vậy phải làm sao giờ?"

Diệp Mẫn Kiệt nghe vậy, lập tức kinh hỉ trợn to mắt.

"4 chiếc? Anh thật muốn mua sao? Nếu anh thật muốn, sáng sớm ngày mai tới lấy hàng, thế nào?"

Chu Khải Văn lặng lẽ híp mắt.

Sáng sớm ngày mai tới lấy?

Chẳng phải là trong ngày hôm nay là có thể lấy hàng?

Y luôn hiếu kỳ, Giang Châu rốt cuộc lấy hàng từ đâu?!

"Được! Vậy anh mau lấy hàng sớm nhất có thể, bạn học của tôi chờ được!"

Chu Khải Văn hạ quyết tâm, lập tức trả tiền, 130 tệ một máy, 4 chiếc chính là 520 tệ.

Liễu Học Văn làm người rất chịu chi, chấp nhận bỏ ra ít tiền.

Không bỏ con tép sao câu được con tôm.

Chu Khải Văn đặt tiền ở trên quầy, đưa cho Diệp Mẫn Kiệt.

Người sau vô cùng kích động.

Gã run run đưa tay nhận tiền, cẩn thận đếm từng tờ, sau khi xác nhận đủ tiền, lúc này mới đưa 3 chiếc máy tính khoa học tới trong tay của Chu Khải Văn.

"Anh yên tâm, một chiếc máy tính còn lại, ngày mai anh qua tôi sẽ đưa cho anh!"

Diệp Mẫn Kiệt rất vui.

Đợi Giang Châu trở về, chắc chắn cũng sẽ rất vui!!

Cuối cùng gã có thể làm một điều gì đó thực sự, có thể một mình đảm đương rồi!

Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu, Diệp Mẫn Kiệt không hề phát hiện tia sáng loé lên trong mắt của Chu Khải Văn.

~~~

Đêm đến.

Diệp Mẫn Kiệt bán đến 8 giờ mới đóng cửa.

Vào thời đại này Bắc Kinh, với tư cách là thủ đô, đủ loại sản nghiệp phát triển phồn vinh, năng lực tiêu phí của quốc dân tăng vọt.

Vì vậy, không ít nơi trong Bắc Kinh bắt đầu lùi thời gian đóng cửa các cửa hàng.

Tỷ như Tây Đơn*.

Đã có dấu hiệu na ná với chợ đêm tại hậu thế rồi.

Diệp Mẫn Kiệt đóng cửa, ở trên đường đi mua hai cái bánh kếp cho bữa tối, gã thậm chí không trở về tứ hợp viện, mà trực tiếp đi xe đạp, đạp về phía cầu Lập Thủy.

Dưới bóng đêm, một bóng người lò ra từ đại học Bắc Kinh.

Đi xe đạp, vẫn đi theo phía sau Diệp Mẫn Kiệt.

Hơn nửa tiếng.

Xe đạp lái vào tứ hợp viện, dựa vào ở trước cửa, Diệp Mẫn Kiệt nói đúng ám hiệu, đi vào cửa sau liền đóng.

Bóng người kia áp sát vào vách tường, nghe tiếng động bên trong.

Chu Minh nhìn thấy một mình Diệp Mẫn Kiệt tới, lập tức vui vẻ nói: "Hôm nay sao Giang Châu không tới? Lại để em một mình tới mua hàng?"

Diệp Mẫn Kiệt nói: "Giang Châu có việc ra ngoài, giờ em tới mua hàng."

Gã ưỡn thẳng người, để mình càng trông mạnh mẽ hơn.

Tề Lực đang kiểm tra đơn nhập hàng, nghe Diệp Mẫn Kiệt muốn mua hàng, lập tức kinh ngạc nói: "Chú em được dấy! Anh cứ nghĩ ông chủ Giang đã ghê lắm rồi, không ngờ em còn bán hàng nhanh hơn hắn!"

Diệp Mẫn Kiệt nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên thời mơ hồ có chủng nhàn nhạt tự hào.

Gã từ chức, liều lĩnh đi đến Bắc Kinh, điều muốn nhất là khẳng định được bản thân.

Được người ta khen ngợi, gã tất nhiên rất vui.

Lập tức, Diệp Mẫn Kiệt báo danh sách hàng muốn mua.

Gã lại mua mười chiếc máy tính khoa học, xe đạp, máy ghi âm bán dẫn cùng đồng hồ điện tử mỗi loại 5 chiếc.

Tề Lực lần lượt ghi lại, lại để cho Chu Minh lấy đủ hàng, ký hợp đồng, tính tiền.

Diệp Mẫn Kiệt tìm một chiếc khung nhỏ, để đồng hồ điện tử và máy tính khoa học vào gọn gàng, sau đó nhân dịp đêm tối, đạp xe về xuyên qua làn gió lạnh buốt.

Gã đi không bao lâu.

Ngoài cửa bỗng nhiên lại vang lên tiếng đập cửa.

Chu Minh mở cửa, là một người bọc khăn quàng cổ.

Cậu ta lập tức cúi đầu ho khan một tiếng, bên trong cánh cửa, Tề Lực biến sắc, vội tắt đèn.

"Tôi cũng tới mua hàng."

Người thanh niên đứng ngoài cửa vội kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra mặt của mình.

Người này, không phải Chu Khải Văn còn có thể là ai?

Chu Minh không nghĩ nhiều, cho rằng do người khác giới thiệu tới.

Lập tức nói ra ám hiệu.

Chu Khải Văn vừa rồi áp sát ở trên vách tường, lại nghe rõ ràng từng chữ!

Y rất vui, đứng thẳng người dậy, đọc trôi chảy ám hiệu.

Chu Minh thở phào, quay đầu gọi về phía trong phòng: "Chú! Ám hiệu đúng! Không sao cả!"

Tề Lực nghe vậy mới bật đèn.

Chu Khải Văn ổn định cảm xúc, bước vào, đã nhìn thấy những món đồ điện nhỏ được xếp trên mặt đất dưới ánh đèn.

Radio, đồng hồ điện tử, xe đạp, v. v…

Tất cả đều là thiết bị điện bán trong cửa tiệm của Giang Châu!

Chu Khải Văn kích động đến mức giọng nói trở nên căng cứng.

Y nói: "Những hàng này của anh, bán thế nào?"

Tề Lực liếc mắt liền nhìn ra, thằng nhóc lạ mặt này, lần đầu tiên tới.

"Đồng hồ điện tử, 30 tệ, máy ghi âm cùng máy tính khoa học đều là 100 tệ, xe đạp 90 tệ."

Báo giá này.

Chu Khải Văn càng nghe càng trừng lớn mắt!

Mẹ kiếp!

Giang Châu này!

Quá tối!

Y nói ngay: "Mỗi loại cho tôi 10 chiếc!"

Chu Khải Văn cực kỳ kích động.

Y đi học tại đại học Bắc Kinh, đương nhiên biết thị trường này rất lớn!

Nếu mình bán mấy thứ này, hơn nữa bán rẻ hơn so với Giang Châu không ít, đám sinh viên chắc chắn mua đồ của mình!

Cứ như vậy, chuyện kinh doanh của Giang Châu không phải không làm được sao?!

Chu Khải Văn càng nghĩ càng vui.

Tề Lực chậm rãi nói: "Thứ này, nếu như chú em bán, tốt hơn hết anh nên xin giấy phép kinh doanh của nhà nước, nếu không, bị bắt chính là đầu cơ trục lợi, bán lặng lẽ thì sao, mở tiệm thì anh khuyên chú em đừng nghĩ."

Chu Khải Văn xoa xoa đôi bàn tay, cười hề hề, nói: "Anh cứ yên tâm! Em chắc chắn sẽ xin được giấy phép kinh doanh do nhà nước cấp!"

Y không có bản lĩnh này.

Nhưng Liễu Học Văn có!

Người này lăn lộn ở kinh đô nhiều năm như vậy, cũng không thể cả giấy phép kinh doanh cũng không xin được chức!!?

Tề Lực nghe vậy, lập tức nở nụ cười.

"Được!"

Anh ta nói xong, quay đầu kêu về phía Chu Minh: "Lấy hàng! Kiểm lại cho kỹ! Ngày mai đưa đến chỗ chú em này!"

~~~

~~~

* Tây Đơn là một khu vực thương mại truyền thống lớn tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Tây Đơn có diện tích khoảng 80 hecta nằm ở quận Tây Thành. Quảng trường văn hóa Tây Đơn, phố Bắc Tây Đơn cũng nhiều siêu thị và các cửa hàng hợp nhất thành quận thương mại Tây Đơn