Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 315




Xuất phát từ trạm xe lửa thủ đô.

Ngồi tàu tốc hành Bắc Kinh-Quảng Châu 47.

Vào thời đại này, Dương Thành cùng Bằng Thành là nơi làm thí điểm mở cửa, kinh tế phát triển nhanh chóng, nhiều ngành công nghiệp điện tử phát triển mạnh mẽ như vũ bão ở hai nơi này.

Vì vậy có rất nhiều tuyến xe lửa, dùng để vận chuyển hàng, vận chuyển hành khách.

Đầu xe lửa màu xanh nhạt, phía sau kéo toa tàu màu xanh biếc, trục này nối với trục kia, bánh xe nghiền qua ray, phát ra tiếng rầm rập ầm ĩ.

Giang Châu đi theo đám đông náo nhiệt lên xe.

Hành trình kéo dài khoảng 35 tiếng đồng hồ, có quá nhiều người mua vé nên Giang Châu chỉ cướp được một chiếc ghế ngồi cứng.

Nhưng vợ cùng Đoàn Đoàn Viên Viên không đi theo, hắn là đàn ông cũng chẳng có sao.

Theo dòng người mãnh liệt chen vào toa xe, tìm được vị trí, ngồi dựa vào lối đi nhỏ.

Vào thời đại này, đặc biệt loạn.

Nhất là thập niên tám mươi, quốc gia vẫn chưa quản lý quá chặt vấn đề súng ống, chỉ cần sở hữu giấy phép sử dụng súng, đều có thể mang theo súng lên xe.

Trong toa xe chật hẹp, khắp nơi đều là đoàn người, những cái bọc to có nhỏ có chất đầy mọi nơi.

Giang Châu còn chưa ngồi nóng đít, đã nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ từ đầu toa xe bắt đầu lục lọi kiểm soát từng người.

"Cầm bao lên, mở ra nhìn cái!"

Một người lớn tiếng nói.

Có người không muốn, hoặc là lôi lôi kéo kéo, lập tức bị dùi cui nện cho mấy phát.

"Nhanh lên coi!"

Giang Châu cau mày lại.

Vào thời đại này, mặc dù kẻ mặc bộ đồ nhân viên bảo vệ rất vênh váo, thế nhưng cũng chưa từng thấy dữ dằn đến mức này?

Dường như thấy hắn nghi hoặc, một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh vươn cánh tay, thọt Giang Châu.

"Suỵt, đừng nhìn, coi chừng lát nữa cậu bị coi là phần tử xấu bắn chết đó~!"

Giang Châu: "...??"

Người đàn ông trung niên lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

"Nè, cậu còn chưa biết sao? Tháng trước, trên chiếc xe lửa này, có hai người mang tội giết người đào tẩu đấy!"

Giang Châu sửng sốt.

Trong óc, mốc thời gian này nhanh chóng hiện lên.

Năm 1983, hắn nhớ lại.

Bây giờ là tháng Ba, vừa hết tết âm lịch mà thôi.

1 tháng trước.

Cũng chính là ngày 15 tháng 2, tức mùng 3 tết, đoàn tàu này đích thật đã xảy ra chuyện.

Lúc hai nhân viên bảo vệ ở trong xe kiểm tra bao túi, mò phải một khẩu súng lục 54.

Khi hỏi bao là của ai, có hai người đứng dậy.

Vào thời này quản khống súng ống không quá nghiêm khắc, chỉ cần có giấy phép sử dụng súng, là có thể mang súng lên xe.

Vì vậy khi nhân viên bảo vệ đòi kiểm tra giấy phép sử dụng súng, kẻ cao lớn đánh thức gã thấp bé đang ngủ, kết quả đúng lúc này, gã thấp bé bất ngờ rút súng ra bắn, khiến cho một nhân viên bảo vệ bị ở thương lỗ tai, hai người này cũng nhảy xe chạy trốn.

Hai anh em cao lùn này, là Vương Tông Phường Vương Tông Vĩ, là hai kẻ giết người đầu tiên nằm trong danh sách truy nã kể từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Thậm chí sau này còn có một bộ truyện tranh về hai anh em này, vô cùng đặc sắc.

Chuyện này đã sục sôi toàn quốc, lệnh truy nã phát ra toàn quốc.

Giang Châu cũng chú ý chuyện này rất lâu.

Nghe người nhắc tới, hắn liền nghĩ tới.

Tính toán thời gian.

Đến đầu tháng 9 hai anh em mới bị bắt ở Giang Khê.

Dọc theo đường đi, giết không ít người, bị bắt cũng phải sau khi xảy ra bắn nhau kịch liệt, tổn thất nặng nề.

Giang Châu tua sự việc ở trong óc một lần.

Tính toán thời gian, giờ là ngày 19 tháng 3 rồi.

Hai kẻ mang tội giết người đánh xỉu nữ bác sỹ ở Vũ Hán, hướng phía trạm kiểm tra đào tẩu.

Ngày 25 tháng 3 thời điểm, ở trạm kiểm tra lại giết hai gã kiểm sát nhân viên.

Những tin tức này, năm đó được in kỹ trên báo chí, năm đó Giang Châu thấy rất rùng mình, bây giờ trọng sinh một đời, ngồi trên đoàn tàu lần này, hắn mới đột nhiên hiểu hàm nghĩa nặng nề đằng sau những câu ghi lại trên báo.

Trong lòng hắn thoáng hạ quyết tâm.

Nhân viên bảo vệ cũng đã kiểm tra tới nơi này của mình.

Giang Châu hết sức phối hợp mở bọc đồ của mình ra cho bọn hắn kiểm tra.

Một quyển sổ tiết kiệm, còn lại chính là những vật dụng đơn giản cần thiết hàng ngày.

Sổ tiết kiệm còn là biên lai gửi tiền lần trước gửi ở bưu cục Dương Thành.

Nhân viên bảo vệ nhìn lướt qua, sau đó mới rời khỏi.

Giang Châu kéo khoá bao hàng, lại nhét vào trong áo ngoài.

Người đàn ông trung niên bên cạnh mắt sáng như đuốc, ông ta lại gần, nhỏ giọng nói: "Này cậu em, nhà buôn à?"

Giang Châu bình thản nói: "Không phải, đi thăm thân nhân."

Người đàn ông trung niên cười khẩy.

"Chà! Cậu em, cậu gạt được người khác, không lừa được anh đâu!"

Người đàn ông trung niên liếc nhìn áo ngoài của Giang Châu, đắc ý nói: "Ở cái thời đại này, mang theo sổ tiết kiệm đi Dương Thành, không phải nhà buôn còn có thể là ai? Nè, khỏi nói sạo! Anh kinh nghiệm đầy mình nhé!"

Giang Châu chỉ cười.

Liếc nhìn người này.

"Đại ca, có nhà buôn nào tự tiết lộ thân phận như anh không?"

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Giang Châu tiếp tục nói: "Đầu cơ trục lợi, ăn cơm tù ba năm, đại ca, anh là nhà buôn sao, tôi không biết gì đâu nha!"

Người đàn ông trung niên: "..."

Trong khi nói chuyện, nhân viên bảo vệ lại đi tới.

Người đàn ông trung niên lập tức ngậm miệng.

Kiểm tra xong, nhân viên bảo vệ rời đi, Giang Châu ngồi ở chỗ ngồi, nhắm mắt lại thiếp đi.

Mà người đàn ông trung niên sau một lúc ngồi im, lại nhịn không được, bắt đầu lải nhải bên tai Giang Châu.

Dọc theo đường đi, Giang Châu chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.

Rốt cục đến hôm sau, Giang Châu bất đắc dĩ nhìn anh ta, quan sát toàn thể người đàn ông trung niên này.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác kiểu cũ, còn khá bóng loáng, hai tay thu, lúc nhìn người, theo thói quen tránh đi ánh mắt của người khác.

Trên người thoang thoảng một mùi thiu.

Phía dưới ăn mặc một chiếc quần bông lớn, túi quần rất sâu, căng phồng, Giang Châu liếc qua, trong lòng đã có phán đoán.

"Lần đầu tiên à!?"

Giang Châu vừa ăn cơm hộp vừa hỏi.

Người đàn ông trung niên rất háu ăn.

Anh ta lấy ra một cái bánh màn thầu nhỏ mang theo trong bao của mình, đặt ở trong miệng nhai.

Nghe lời nói của Giang Châu, anh ta lập tức nhỏm dậy, vẻ mặt không phục nói: "Ai là lần đầu hả? Ông đây kinh nghiệm dày dặn! Phụ nữ nào gặp phải cũng phải gào khóc! Chú em có muốn thử một lần hay không?"

Giang Châu: "..."

Người anh em này, đầu óc dường như có vấn đề?

"Đại ca, nói chuyện chính."

Giang Châu nhìn anh ta: "Đi Dương Thành mua cái gì? Thiết bị điện loại nhỏ? Trang phục? Hay là thứ khác?"

Người đàn ông trung niên nghe vậy mới choàng tỉnh.

"Cậu em là nhà buôn à?"

Anh ta nuốt xuống miếng bánh màn thầu, lại cầm bình nước lên, uống ừng ực vài hớp, lúc này mới nói: "Mặc hàng gì bán chạy? Anh không thiếu tiền!"

Anh ta nói, vỗ vỗ túi tiền căng phồng của mình.

Ra vẻ mình có rất nhiều tiền.

Giang Châu không khỏi mở rộng tầm mắt.

Vào thời đại này, những người thu nhập ít, không ít người vì giữ thể diện, đều mặc đồ nhập khẩu.

Dầu gì, cũng phải gọn gàng, sạch sẽ rộng rãi.

Ai lại giống như anh ta, mặc bộ đồ này?

Nói khó nghe, dáng vẻ như vậy, đến Dương Thành, có lẽ sẽ không có ai bán cho anh ta cái gì.

Giang Châu cũng không nói ra làm gì.

"Giang Châu."

Hắn vươn tay, tự giới thiệu.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Giang Châu lại đưa tay ra với mình, anh ta có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng có phản ứng, vội nhai ngồm ngoàm phần bánh màn thầu còn dư lại, lại đưa tay của mình ra, dùng sức xoa xoa ở trên người.