Xưởng may số 3 vẫn miễn cưỡng duy trì hoạt động được, nhưng về phần lợi nhuận thì… Số tiền lãi chỉ miễn cưỡng đủ để bù lãi cho những khoản vay nặng lãi.
Cửa ải cuối năm đang đến gần.
Các công nhân cũng đã trở nên xao động.
Dù sao thì đến lúc đó mà nhà máy số 3 quỵt tiền lương hay không phát phúc lợi, thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc họ có thể vượt qua cái cửa ải cuối năm hay không!
Trong lòng mỗi người đều có một cái cung đang được kéo căng dây, đi làm lúc nào cũng thấy người cáu kỉnh, thậm chí có một vài lần xung đột.
Trần Đông Nhĩ đã đề bạt một người làm chủ nhiệm phòng làm việc mới.
Người này gọi là Tề Phong Lai, tuy rằng cái tên có ý tốt, nhưng dáng dấp người này lại tặc mi thử nhãn, khi nhìn người thì tròng mắt đảo loạn, mười phần bất ổn.
"Trần tổng, phân xưởng số hai bên kia lại có người đánh nhau."
Tề Phong Lai nhìn Trần Đông Nhĩ, tròng mắt đảo vòng vòng, nói: "Nghe nói là do trong xưởng chậm trả lương, chồng của một nữ công nhân tìm đến đánh tổ trưởng một trận. "
"Cái gì?! "
Trần Đông Nhĩ sững sờ, ông lập tức ngẩng đầu, nhíu mày lạnh lùng nhìn Tề Phong Lai nói: "Cậu đang làm cái quái gì vậy?? Mấy vấn đề nhỏ nhặt cũng trình lên đây hả? Đéo có chút năng lực nào! Nếu mà làm không tốt thì cút sớm đi cho khuất mắt!
Tề Phong Lai cười cười nói: "Trần tổng à, lúc ấy tôi khuyên rồi! Nhưng là bọn họ không nghe! Ông không biết chứ, những người này đều là kẻ muốn tiền không muốn mạng, trời lạnh như vậy mà trực tiếp ở trong đánh nhau trong đống tuyết! Rồi lại nói là nếu phát tiền lương thì sẽ từ chức á!"
Tề Phong Lai nói xong lại mắng hai tiếng, sau đó lại len lén nhìn thoáng qua Trần Đông Nhĩ.
"Cơ mà, Trần tổng à! Có mấy lời tôi không thể không nói, cái việc tiền lương tiền lương chậm trễ này đối với ngài tới nói là chuyện nhỏ, thế nhưng là đối với bọn họ chính là đại sự đấy.
Nhà nào cũng trông cậy vào tiền lương để sinh sống!
Trần tổng, ngài xem. Không thì… lương tháng này chúng ta sẽ trả đúng hạn được không? Còn tháng trước..."
Tề Phong Lai còn chưa nói hết lời.
Một tiếng "Bang" vang lên.
Một cái gạt tàn đã đập thẳng vào mặt hắn.
"Cút!"
Trần Đông Nhĩ tức giận đến con mắt đỏ ngầu, chửi mắng Tề Phong Lai: "Nguyên một đám chỉ biết ăn sẵn! Nếu đã có tâm tư này thì không bằng nghĩ ra cách bán quần áo đi!"
Tề Phỉ Phỉ giật nảy mình, lập tức xoay người lui ra ngoài.
Trong văn phòng, Trần Đông Nhĩ thở hồng hộc.
Ông run rẩy lấy trong ngăn kéo ra một điếu thuốc rồi châm lửa, mở cửa sổ ra, hơi lạnh tràn vào khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Mẹ nó.
Toàn một lũ chó má.
Lúc mà kiếm được tiền, thì nguyên một đám chầu chực muốn làm việc trong xưởng may số 3, thậm chí còn dùng mấy mối quan hệ để đi cầu ông.
Thứ bọn kia nhìn trúng chẳng phải là phúc lợi hàng năm của nhà máy số 3 sao?
Lúc trước nguyên một đám chen chân vào đây, lúc này mới gặp khó khăn một chút thì cũng nguyên một đám kêu gào đòi tiền lương, đã thế lại còn dọa từ chức!
Đều là một lũ bạch nhãn lang!
Trần Đông Nhĩ lại nhớ đến lô sườn xám đang tồn đọng trong nhà kho.
Mà thủ phạm đằng sau tất cả những chuyện này chính là Giang Châu!
Từ đầu mùa thu đến nay, ông đã đi vay nặng lãi để tìm cách làm lại, may một ít quần áo kiểu dáng đẹp để bán, lấy lại từng chút vốn một.
Không nghĩ tới thị trường tại Phí Thành đã bị xưởng may Thanh Thanh chiếm đến 7-8 phần rồi.
Ông chỉ có thể theo đằng sau vét cơm thừa canh cặn.
Lợi nhuận chỉ đủ để trả phần lãi cho những khoản vay.
Khi năm mới đang đến gần, tất cả các loại thuế má đều đến gõ cửa, kèm theo tiền lương của công nhân cùng với các khoản kết toán...
Khiến ông đau đầu đến mức không ngủ được.
Lương tháng trước còn đang khất, nháy mắt đã thấy sang tháng sau.
Nhưng quần áo mùa đông sản xuất ra hết lần này đến lần khác lại không dễ bán.
Trần Đông Nhĩ hung hăng rít một hơi thuốc.
Ông cảm thấy có một cục tức trong lồng ngực, hít không vào mà thở cũng không ra.
Trần Đông Nhĩ cầm chiếc áo khoác da, khoác lên người, sải bước ra ngoài với khuôn mặt tối sầm.
Ngoài trời có vài bông tuyết đang bay lơ lửng.
Trần Đông Nhĩ bất tri bất giác đi tới xưởng may Thanh Thanh.
Xưởng may Thanh Thanh đã bổ sung một lô máy may mới vào tháng trước, những nữ công nhân làm việc hai ca lúc trước cũng đã đến đây để làm toàn thời gian.
Cách bức tường vây, đứng ở đầu ngõ cũng có thể nghe thấy tiếng máy khâu phát ra từ bên trong.
Tiếng máy móc vang lên không ngừng, vừa náo nhiệt lại tràn ngập nhiệt tình.
Trần Đông Nhĩ chỉ cảm thấy có một hòn đá đang đè lên ngực mình, vừa lạnh vừa nặng!
Tất cả những thứ này ban đầu là của xưởng may số ba của ông ấy!
Thế nhưng… Tất cả là do Giang Châu!
Nếu không có hắn, ông sao có thể trầm luân đến mức như thế này?
Trước kia, khi à nhìn thấy ông thì cả đám đều hận không thể dính chặt vào, còn giờ thì cả đám đều hận không thể tránh cho xa, sợ ông chạy đến vay tiền.
Chân mày của Trần Đông Nhĩ nhíu lại.
Những bông tuyết lạnh giá rơi trên mặt ông mà ông lại không hề hay biết.
Lúc này
Một ý nghĩ điên cuồng chợt hiện lên trong đầu ông.
Nếu, nếu Giang Châu biến mất thì sao?
Có thể khôi phục lại nhà máy số ba hay không?
Cái ông chủ từ Quảng Châu kia, có thể vì thế mà chỉ có thể làm ăn với một mình ông không?!
Vào lúc này, nếu ai đó đi ngang qua đây thì chắc chắn sẽ nhìn thấy sự điên cuồng đáng sợ của Trần Đông Nhĩ đang hiện lên trên mặt.
~~~
Ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng.
Giang Châu vẫn nằm trong chăn bông không nguyện ý thức dậy, ngoài trời đêm qua tuyết rơi cả đêm tạo thành một lớp tuyết sâu đến mắt cá chân.
Liễu Mộng Ly khẽ co người lại chuẩn bị đứng lên, nhưng vừa động, tay Giang Châu đã vươn tới ôm lấy eo cô, vừa dùng sức đã kéo cô vào trong chăn.
"Giang, Giang Châu?"
Liễu Mộng Ly sửng sốt, nhẹ giọng nói: "Em phải dậy đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đi học!"
Giang Châu nhắm mắt lại, cúi đầu cọ cọ vào eo cô.
"Tuyết rơi dày thế này đi học làm gì? Trẻ con phải ngủ nhiều mới cao được."
Hắn mơ mơ hồ hồ nói: "Em đừng lo, hôm qua đi đón Đoàn Đoàn Viên Viên anh đã nói qua với cô giáo Cao rồi. "
Liễu Mộng Ly: "..."
Cái này được coi là gì đây?
Trắng trợn giúp con trốn học sao?
Nàng có chút dở khóc dở cười.
"Vậy em dậy giúp chị dâu nấu cơm. Mùa đông nhanh đói, tụi trẻ lại đông, chị dâu nhất định sẽ rất bận."
Giang Châu rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Rồi nhìn thoáng qua Liễu Mộng Ly.
"Đúng là nhanh đói nè!"
Hắn thấp giọng thì thầm.
"Tối qua vừa ăn xong, giờ đã đói rồi."
Liễu Mộng Ly không nghe rõ, vô thức nói: "Cái gì?"
Giang Chu nhe răng cười.
Hắn vươn cánh tay dài mò mẫm rồi thuận tay kéo cả người cô vào trong lồng ngực.
"A…? Giang Châu?"
Liễu Mộng Ly nhỏ giọng kinh hô một tiếng, còn chưa kịp nói xong, nụ hôn của Giang Châu đã hạ xuống.
"Nhỏ giọng một chút."
Giang Chu nhấm nháp đôi môi của cô, thoả mãn nói: "Nếu như Đoàn Đoàn Viên Viên tỉnh lại…"
Thân thể Liễu Mộng Ly cứng đờ, nhất thời không dám lên tiếng.
Giang Châu cực kỳ hài lòng.
Haizzz.
Mùa đông khá là bất tiện.
Mùa hè có thể "chinh chiến" khắp mọi nơi, nhưng mùa đông lại bị hạn chế mình trên chiếc giường nhỏ này.
Thực sự khiến hắn thấy bất mãn.
Có lẽ… mùa đông năm nay, hắn sẽ phải tìm kiếm một số địa điểm mới.
Chín rưỡi....
Cuối cùng thì cả hai cũng đứng dậy, mồ hôi nhễ nhại.
Giang Châu dời giường tắm rửa xong liền bưng một chậu nước nóng đến, lau người cho Liễu Mộng Ly.
Giang Minh bất đắc dĩ trợn mắt nhìn hắn một cái.
"Có chừng mực một chút, Đoàn Đoàn Viên Viên đã bốn tuổi rồi, thế nào em vẫn còn giống một tên tiểu tử vậy?"
Giang Châu cười mà như không cười.
"Anh cả à, đừng nói là anh không làm được!"
Giang Minh: "???"
Tên tiểu tử này, nói ai không làm được thế hả?!
…………