"Thời cơ còn chưa tới."
Giang Châu nhìn Giang Minh, nói: "May sườn xám vốn là chuyện tốn công phí sức, trước cứ bán hết áo quần trong tay hẵng tính."
"Tam Xưởng dù không bán được sườn xám, cũng không thể tiếp quản nó ngay được."
Giang Châu suy nghĩ một chút, cho ra thời gian cụ thể.
"Chắc phải đến tháng đầu tiên của năm, khi đó Tam Xưởng sẽ phải phát phúc lợi cùng kết toán các loại chi phí, Trần Đông Nhĩ sẽ cân nhắc việc từ bỏ."
Giang Châu thầm hiểu.
Lần trước lúc mua quần ống loa từ Tam Xưởng, đám người anh Giang Minh đã kiếm được lợi lớn.
Thế nhưng ngày hôm qua Trần Mã Long nói Trần Đông Nhĩ tìm y, hơn nữa sắc mặt cực kỳ giận dữ.
Chắc trong khoảng thời gian ngắn, Trần Đông Nhĩ còn mang oán hận, không gây rắc rối cũng đã không tệ rồi, sao có thể bán sườn xám?
"Được, anh biết rồi!"
Giang Minh gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
~~~
3 ngày sau.
Trần Mã Long thuê cả một toa xe để chứa váy, cùng Trần A Tinh rời đi.
Lúc rời đi, Trần A Tinh khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài, không nỡ rời đi.
Trần Mã Long thật sự hết cách, chỉ có thể an ủi cậu con trai: "Mấy ngày nữa có kỳ nghỉ lại trở về chơi đùa! Đừng khóc mãi như thế, còn ra thể thống gì nữa? Ném hết mặt mũi của cha con!"
Trần A Tinh lau nước mắt, quật cường quay đầu nhìn Trần Mã Long.
"Trở về cha lại đi làm ăn, đâu có ở cùng con, con không muốn về!"
Trần Mã Long: "..."
Trong đám người.
Giang Thấm Mai mang theo Đại Phi Tiểu Phi đi ra.
Trần A Tinh thấy dì, con mắt lập tức đỏ hơn.
"Dì Giang!"
Cậu bé kêu lớn, chạy bịch bịch bịch từ trên ban công xuống, không nói lời nào, đưa tay kéo lại vạt áo của dì.
"Cháu không muốn đi."
Trần A Tinh rưng rưng lệ nhìn Giang Thấm Mai.
Trong khoảng thời gian này.
Trần A Tinh vẫn luôn cùng Đại Phi Tiểu Phi còn cả Giang Thấm Mai sống chung với nhau.
Cậu bé kén ăn, không ăn quen khẩu vị nặng bên này, Giang Thấm Mai học món ăn Dương Thành rồi làm cho cậu bé ăn.
Cậu bé tối ngủ cứ hay đá chăn, Giang Thấm Mai thêu đồ đến nửa đêm, thấy thế bèn đắp chăn lại cho cậu.
Vừa tới Phí Thành, thủy thổ không quen, Trần A Tinh mắc thổ tả.
Cũng là Giang Thấm Mai hơn nửa đêm cõng cậu bé đi khám bệnh.
Trần A Tinh dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng tâm tư mẫn cảm.
Cậu biết, Giang Thấm Mai thật sự đối tốt với mình.
"Được rồi, A Tinh, đừng khóc."
Giang Thấm Mai cúi người xuống, lấy ra khăn tay, lau nước mắt cho cậu bé.
Dì đưa tay, mở túi xách của mình ra, lấy một túi vải nhỏ từ trong đó ra.
Túi vải căng phồng, rồi nhét vào trong tay cua Trần A Tinh.
"Cháu cầm lấy cái này đi, sau này trở về nhớ phải thật ngoan thật nghe lời, đợi có kỳ nghỉ, lại tới tìm dì cùng Đại Phi Tiểu Phi chơi đùa, có được không?"
Trần A Tinh rưng rưng lệ, gật đầu, nhìn vào trong túi.
Chong chóng tre, con quay gỗ, còn có một số món đồ chơi linh tinh cùng quả nguyệt quế sấy khô do tự tay Giang Thấm Mai làm.
Lúc này Trần Mã Long có chút sững sờ.
Từ lúc vợ mất vì sinh khó.
Một mình y nuôi con trai, hồ lý hồ đồ liền nuôi lớn rồi.
Đối với đàn ông mà nói.
Con cái có cơm ăn, có áo mặc, trong túi có tiền xài.
Vậy là đủ rồi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến Trần Mã Long trầm mặc.
Con trai Trần A Tinh, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng thân mật với mình như vậy.
"Được rồi, đi nhanh đi! Đợi một thời gian ngắn lại đến đây chơi, dì dẫn cháu đi leo núi!"
Giang Thấm Mai cười sờ sờ đầu của Trần A Tinh.
Viền mắt cũng hơi đỏ lên.
Ở chung lâu như vậy, cũng có cảm tình, bây giờ sắp đi, Giang Thấm Mai cũng rất không nỡ.
Trần A Tinh siết chặt túi, lau nước mắt, bước đi song đầu vẫn ngoảnh lại, chậm rãi theo Trần Mã Long lên xe lửa.
Mà sau khi xưởng may Thanh Thanh ổn định.
Giang Châu lại cùng Liễu Mộng Ly đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đến nhà trẻ.
Hai đứa trẻ cũng 5 tuổi rồi.
Đến thời điểm đến nhà trẻ.
Móc nối quan hệ, kiếm 2 suất trong nhà trẻ dành cho con em của cán bộ công nhân viên của công ty vận tải đường sắt.
Đại Phi Tiểu Phi cũng đến trường.
Giang Hạo Minh cũng đã làm xong thủ tục chuyển trường, vì vậy, vào ngày tựu trường hôm nay, 5 đứa bé đeo cặp sách, đứng ngay ngắn thành một hàng.
"Chị đưa bọn nhóc đi là được, cũng không xa mấy, Đại Phi Tiểu Phi đã lớn, có thể coi chừng Đoàn Đoàn Viên Viên, các em không cần lo lắng."
Giang Thấm Mai cười nói.
Giang Châu vừa mới chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn Liễu Mộng Ly.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu từ chối.
"Chị, cứ để em và Mộng Ly tự đưa đi ạ, khai giảng ngày đầu tiên, chúng em là cha mẹ, cũng không thể cả vị trí của nhà trẻ cũng chưa từng thấy."
Giang Thấm Mai nghe vậy, gật đầu, lại nói vài câu, lúc này mới bảo Đại Phi Tiểu Phi cùng Giang Hạo Minh đi.
Mấy phút sau.
Liễu Mộng Ly cũng thu thập xong, xách theo túi tiền, bên trong chứa bình giữ nhiệt cùng mấy viên kẹo.
"Mẹ ơi! Xong chưa? Có thể đi được chưa?"
"Anh nói đến muộn sẽ bị giáo viên đánh tét mông đó!"
Hai đứa trẻ, đeo cái cặp hình ngôi sao năm cánh nhỏ màu xanh quân đội.
Mặc váy nhỏ do Liễu Mộng Ly tự may.
Trên đầu có hai quả bóng nhỏ, đôi mắt to đen trắng trong veo, rất dễ thương.
Liễu Mộng Ly gật đầu, cười tươi như hoa bảo hai cô con gái bé bỏng: "Đi thôi."
Giang Châu đạp xe đạp, ôm hai đứa trẻ để ngồi ở đằng sau, một nhà bốn người đi về phía nhà trẻ ở công ty đường sắt.
Đoàn Đoàn Viên Viên lần đầu tiên đi nhà trẻ, dọc đường đi vừa hát lại vỗ tay.
Chỉ riêng Liễu Mộng Ly, vẫn trầm mặc.
Đi tới cổng nhà trẻ, giáo viên bước ra tươi cười chào hỏi hai người.
"Nhà trẻ, Đoàn Đoàn muốn đi nhà trẻ rồi!"
Đoàn Đoàn nắm lấy yên xe, nôn nóng leo xuống xe.
Viên Viên sợ quá vội ôm chặt chị: "Chị, chị ơi, cái mông của Viên Viên sắp rớt ra rồi!"
Giang Châu nhìn hai đứa trẻ mà hạnh phúc trào dâng, vội vàng ôm Đoàn Đoàn Viên Viên xuống.
Hai cái chân ngắn nhỏ bé vừa rơi xuống đất, đã không kịp chờ đợi chạy vào nhà trẻ.
"Ai! Mau tạm biệt cha mẹ đi đã!"
Lão sư kêu.
Đoàn Đoàn Viên Viên nghe vậy, lúc này mới quay đầu hướng về phía Giang Châu cùng Mộng Ly ngọt ngào nói: "Tạm biệt cha mẹ!"
Giang Châu vội dặn dò: "Đi học cho giỏi! Nghe lời giáo viên đó!"
"Dạ ~ "
"Viên Viên nghe lời nghe lời~ "
Hai củ cải đỏ ngồi chồm hổm nhảy nhót vào cổng trường.
Giang Châu quay đầu nhìn Liễu Mộng Ly, đã thấy viền mắt của vợ đỏ hoe.
"Vợ à?"
Giang Châu gọi, đi tới, nhẹ nhàng siết chặt bả vai của cô.
"Không nỡ sao vợ?"
Liễu Mộng Ly gật đầu, hít hít mũi, nước mắt lại không thể kìm chế rơi xuống.
Đối với cô thì hai cô con gái bé bỏng gần như là tất cả của cô.
Nỗi khổ khi mang thai, nỗi vất vả khi cho con bú, hơn nữa sau đó lại cùng hai con sống nương tựa vào nhau.
Liễu Mộng Ly thậm chí sắp không nhớ rõ, bao nhiêu lần mình muốn bỏ đi, là tiếng gọi "ma ma" non nớt của Đoàn Đoàn Viên Viên khiến cho mình kiên trì.
Bây giờ con đã lớn.
Bắt đầu đến trường, cũng tức là các con sẽ dần tách ra, trưởng thành trở thành cá thể độc lập.
Cô rất không nỡ.
Thật sự rất không nỡ.
Giang Châu trầm mặc khoảng khắc, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, nói: "Vợ, lên đi, anh đèo em."
~~~
Hôm nay Phí Thành, bắt đầu tiến vào thời điểm phát triển mạnh mẽ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán cây nhãn cao lớn, thỉnh thoảng rắc trên mặt đất tạo thành những vòng tròn đốm sáng nhỏ.