Trần Đông Nhĩ nhớ đến những chiếc quần ống loe chất thành đống trong nhà kho lần trước khiến ông mất hết vốn liếng, liền ăn không nổi.
Dạo này ông gầy đi trông thấy, ngày hôm qua lại trái gió trở trời, thế là ngã bệnh. Bây giờ ông đang nằm trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến việc Giang Châu muốn làm cái gì.
Cô cháu ngoại Tề Hà Phi của ông cũng không biết ra sao rồi nữa.
Sự tình mà ông nhắn nhủ, đến cùng là có làm được hay không?
Trần Đông Nhĩ thực sự lo lắng!
"Lạch cạch."
Ngay khi ông vừa trở mình định đứng dậy để quan sát nhà máy, cửa kính nhà ông bất ngờ bị một viên đá ném vào.
Viên đá không lớn.
Nhưng cũng tạo ra âm thanh thanh thúy.
Ông sững sờ trong giây lát.
Rồi lập tức cau mày, tức giận giãy dụa đứng dậy, mở cửa, hướng bên ngoài quát lớn: "Thằng nào không có mắt vậy? Ném cái gì mà ném? Ném thử phát nữa xem nào?!"
"Lạch cạch."
Lại một hòn đá nữa được ném chuẩn xác vào trong.
Trần Đông Nhĩ: "????!"
Mẹ kiếp!
Ông đã trầm luân đến nước này rồi sao?
Ngay cả một đứa trẻ trên phố cũng dám bắt nạt ông?!
Trần Đông Nhĩ tức giận đến mức định lao ra ngoài, nhưng không ngờ ông lại nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên ngoài vào.
"Ông chủ Trần! Ông chủ Trần! Tề Hà Phi nói muốn ông tới một chuyến! Cô ấy đã đắc thủ rồi! Cô ấy bảo ông tìm người, nếu mà muộn thì cô sẽ không kiên trì nổi nữa!"
Giọng nói này nghe rất lạ lẫm.
Nhưng nội dung của nó lại khiến Trần Đông Nhĩ ngay lập tức phấn khích!
Thật ra là.
Ông căn bản không có hỏi nghi gì, loại chuyện này có cái gì để lừa dối chứ?
Trần Đông Nhĩ bình tĩnh lại rồi nhanh chóng cầm lấy một chiếc áo khoác, mặc vào rồi nói: "Để ta đi!"
Ông vội vàng chạy ra ngoài, nghĩ ngợi một lát rồi chạy trở lại nhà máy, gọi vài nhân viên tới, thậm chí còn gọi thêm một vài phụ nữ trung niên, rồi vội vã đi đến phía sau nhà máy thứ ba.
Tất nhiên là tìm những người này để làm nhân chứng.
Đặc biệt là những người phụ nữ trung niên, lắm mồm nhiều chuyện, buôn một câu chuyện nhỏ mà khiến hco cả Phí Thành đều biết.
Trần Đông Nhĩ đã hạ quyết tâm.
Đợi lát nữa xông đi vào, ông sẽ chụp thẳng cái tội danh cưỡng bức cháu gái ông lên đầu kẻ kia!
Dù gì thì cũng chính Giang Châu tự mình vào trong nhà cháu gái ông!
Lại thêm việc ông cũng có chút quan hệ, lúc đó đen hay trắng thì không phải là do chính ông quyết định sao?
Tốt hơn hết là nhẫn tâm một chút, tống thẳng tên chết bầm kia vào nhà lao!
Để hắn cả đời ngồi trong lao tù!
Trần Đông Nhĩ nghiến răng khen khét, rồi nhổ một bãi xuống mặt đất, hai mắt đỏ bừng.
"Một đám các ngươi, đi theo tao! Đợi lát nữa xông vào, cũng đừng nói cả, hung hăng đánh một trận trước rồi nói sau!"
Trần Đông Nhĩ hét lớn: "Có nghe thấy không?!"
Ngay khi mọi người nghe nói rằng ông chủ muốn bắt một kẻ biến thái.
Đám đông ngay lập tức phấn khích.
"Được!"
"Dám bắt nạt tiểu thư của nhà máy số ba chúng ta sao, lát nữa ta sẽ đánh chết hắn!"
"Đúng! Đồng chí Tề tốt xấu gì thì cũng là cháu gái của Chủ tịch Trần chúng ta! Sao có thể bị bắt nạt?!"
~~~
Ngay sau đó.
Một đám người, trùng trùng điệp điệp lao vào trong ngõ nhỏ.
…………
Còn hiện tại.
Trong ngôi nhà trệt.
Chồng của Tề Hà Phi ngày nào cũng ra ngoài đánh bạc, việc hắn vắng nhà cả tuần cũng không có gì lạ.
Hôm qua cô đã đưa tiền cho hắn, nên nhất định hôm nay hắn sẽ không quay lại.
Tề Hà Phi mặc cái yếm bằng lựa, xõa tóc, xịt thêm một chút nước hoa.
Cô lại lấy cái váy đỏ của mình ra, chuẩn bị treo ngoài sân.
Vừa cầm váy đi ra ngoài cửa, cô lại bỗng nghe thấy tiếng ai đó đang gọi cửa.
"Tiểu Phi? Tiểu Phi? Mở cửa! Là anh đây!"
Tề Hà Phi sững sờ.
"Anh Lưu?"
Cô giật nảy mình, sợ người khác nghe thấy liền vội vàng mở cửa, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại ở đây? Hôm nay em không tiện, để ngày khác đi!"
Nói rồi chuẩn bị đóng cửa.
Tuy nhiên.
Lưu Kỳ Long đã nhìn thấy chiếc váy mà cô đang mặc với đôi mắt sắc lạnh!
Được đấy!
Cô ấy đang mặc một chiếc váy mà mà chính anh còn chưa từng thấy bao giờ!
Nó có màu da, trông khá trơn trợt, sờ tới sờ lui khẳng định không tệ!
Hôm nay cô còn trang điểm, nhìn cực kỳ câu dẫn!
Đặc biệt là chiếc váy trễ nải kia, nó làm lộ cả một vùng da thịt lớn khiến Lưu Kỳ Long không thể kìm nén được.
Thời tiết nắng nóng hanh khô.
Lưu Kỳ Long sao có thể trở về được?
"Em gọi anh đến đây, giờ lại bảo anh về? Tiểu Phi à, em muốn đùa giỡn Lưu ca đây sao!"
Lưu Kỳ Long nói rồi lập tức chen chân vào nhà.
Nhìn thấy anh ta bốc đồng như vậy, Tề Hà Phi lúc này cũng có chút đắc ý.
Vừa xông vào, anh đã dùng một chân đóng cửa lại, rồi ôm lấy cô nhấm nháp.
Ngọn lửa tình của Tề Hà Phi cũng bị gợi lên.
Cô thấy dù sao Giang châu thì cũng phải mười giờ mới tới.
Mà chắc chắn lúc ấy cô sẽ phải gọi chú của mình tới.
Còn giờ đang là giữa trưa, Lưu Kỳ Long cũng đã tới đây rồi, cô cũng không tiện đẩy nhân tình ra ngoài.
Sẽ không có bất trắc gì đâu…
Buổi chiều tắm một cái là được.
Nghĩ đến đây, Tề Hà Phi liền vươn tay ra, kéo đầu Lưu Kỳ Long lại rồi hôn một cái.
Lưu Kỳ Long liền ôm ngang người cô rồi lao vào trong nhà, gấp đến nỗi cửa cũng không kịp khóa.
Buổi trưa, mọi người đều đi ngủ rồi, có ai đến tầm này chứ?
Mười phút sau.
Trần Đông Nhĩ mang theo người tới.
Ông đến gần, loáng thoáng nghe thấy thanh âm, trong lòng khẽ chùng xuống.
Có chuyện gì vậy?
Không phải ông nói với đứa cháu gái của mình là chỉ cần giả vờ đợi đến khi ông ta đến là được rồi sao?
Đây là đang làm gì vậy?
Sao lại có âm thanh này?!
Trần Đông Nhĩ cau mày, định quay đầu lại bảo những người phía sau đợi một lúc.
Không nghĩ tới, một khắc sau các công nhân trong xưởng đã cầm gậy gỗ đá cửa xông vào rồi.
"Mẹ nó! Dám khi dễ tiểu thư của nhà máy số ba chúng ta! Xem tao có đánh chết mày không này!"
"Phá cửa luôn đi! Đập một trận rồi nói sau!"
"Loanh quanh làm cái gì? Nhanh một chút! Đừng để hắn chạy mất!"
~~~
Một đám người.
Trùng trùng điệp điệp trực tiếp xông vào.
Khi Lưu Kỳ Long nghe thấy âm thanh này thì bị dọa cho rết run, giật bắn người lên một cái!
Có chuyện gì vậy?!
Tại sao mọi người lại tới đây?!
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh cửa bên trong bị đạp tung ra.
Ánh sáng lập tức tràn vào, ngay sau đó thì thấy một đám người trực tiếp lao đến. Tề Hà Phi kinh hãi hét lên một tiếng, cả người co lại vào trong chăn bông.
Lưu Kỳ Long làm sao có thể đánh lại mấy người này?
Thế nên anh vô thức che mặt, rồi chuẩn bị lao ra ngoài
Tuy nhiên, lần này Trần Đông Nhĩ đã gọi rất nhiều người đến.
Người nào cũng có gậy trong tay, thế nên đơn giản là chỉ cần dùng gậy chặn lại!
Sau đó là một hồi đánh đập.
"Mẹ nó! Đánh cho ngươi chết! Đánh chết cái thằng dâm tặc này!"
"Dám bắt nạt tiểu thư của xưởng may số ba à! Không muốn sống sao!"
"Đánh! Đánh chết nó đi! Quả là đáng hận!"
~~~
Lưu Kỳ Long bị đánh cho váng đầu.
Anh vội vàng ôm lấy đầu, cảm thấy lưng bắt đầu đau rát, suýt nữa là ngất đi!
Mẹ nó!
Lúc này, muốn mạng hay là muốn mặt mũi?
Đương nhiên là muốn mạng!
"Aaa! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Là ta, là ta!"
Lưu Kỳ Long kêu lên trong đau đớn.
"Đừng đánh nữa! Sắp đánh chết người rồi!"
Anh là trưởng văn phòng của xưởng may số ba.
Giọng nói của anh tất nhiên là rất quen thuộc.
Mọi người đều giật mình.
Đột ngột lùi về sau một bước.
Cái gì vậy?!
Sao.. sao cái âm thanh này, lại giống như của trưởng phòng Lưu vậy?!
Ở ngoài cửa.
Trần Đông Nhĩ vừa chạy đến nơi cũng cảm thấy mơ hồ.
Ông lùi cả người về phía sau hai bước, mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi!
…………