Ai sẽ hợp tác với một thanh niên có giọng nói đến từ nơi khác lại còn lộ ra vẻ nghèo hèn nữa chứ?
Điên rồi phải không!
Kết quả... Thực tế đã chứng minh, hắn thế mà đã thực sự mua lại nhà máy may Thanh Thanh.
Làm hoa đầu, làm quần, tạo dáng hết cái này đến cái khác, quả thực là chọc cho ông tức đến muốn ói máu!
Và bây giờ đối với Trần Đông Nhĩ mà nói, dù ông có hối hận đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì.
Bây giờ tất cả tiền bạc áp đáy hòm của ông đã đổ vào lô sườn xám này.
Bởi vậy, hắn không thể không tìm tới cháu gái của mình.
Nếu là có thể câu dẫn Giang Châu thành công, phóng hỏa đốt cháu sân sau của hắn, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn.
Cũng không có cách nào khác phải đi tìm Tiểu To.
Cô cháu gái này của ông, kết hôn sớm, nhưng ông chồng lại không đứng đắn đã thế còn nợ nần cờ bạc.
Lúc ấy Trần Đông Nhĩ kiếm được tiền nên giúp giúp anh ta hoàn lương được, điều này tương đương với việc mắc nợ ông một nhân tình.
Đối với cô cháu gái này, Trần Đông Nhĩ vẫn rất mềm lòng.
Ông đứng dậy, nhìn về phía Tề Hà Phi, nói: "Không sao, cứ từ từ mà làm, không cần làm đến bước cuối cùng với hắn, chỉ nháo thành hỗn loạn là được rồi."
Trần Đông Nhĩ dừng một chút rồi nói tiếp: "Cháu nhớ bảo vệ tốt bản thân. Cháu đã kết hôn, phải giữ lại thanh danh. Nếu mà hắn thật sự đã mắc câu, chỉ cần cứ khăng khăng nói với mọi người là hắn ép buộc cháu, hiểu không?"
Tề Hà Phi nở nụ cười.
"Chú à, cháu biết rồi, đừng lo lắng!"
Cô cười nói.
Tề Hà Phi vẫn rất tự tin vào chính mình.
Tuy cô đã kết hôn, nhưng vẫn chưa có con, dáng người vẫn mười phần không tệ trông vẫn giống thủy tinh linh..
Trước kia có bao nhiêu người đàn ông đã từng theo đuổi sau mông cô chứ?
Tên Giang Châu kia.
Tuy có dáng dấp tuấn tú lịch sự, bộ dáng đứng đắn suất khí, vợ con cũng rất xinh đẹp.
Nhưng mà...
Hoa nhà sao thơm bằng hoa dại?
Tề Hà Phi cũng không tin.
Đóa hoa dại là mình đưa đến tận cửa, chẳng lẽ hắn lại nhịn không hái?
Trần Đông Nhĩ đứng lên.
Rút từ trong túi ra một tờ nhân dân tệ.
"Cầm lấy mà mua quần áo. Nhà máy của chú có việc, phải về trước, tự bảo trọng mình."
Trần Đông Nhĩ nói xong liền rời đi.
Tề Hà Phi cầm lấy tiền, trong nội tâm bắt đầu có chủ ý.
Ngay sau đó vui vẻ trở lại bệnh viện.
…………
Lúc này.
Ở trong sân.
Giang Châu kể lại đầu đuôi mọi việc xảy ra cho Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly đặt quyển sách xuống, nhìn Giang Châu: "Cho nên… Anh định tương kế tựu kế đấy à?"
Giang Châu nghe xong, da đầu run lên.
"Không! Anh không có ý đấy! Vợ à, em đừng hiểu nhầm anh!"
Giang Châu vội vàng xua xua tay.
Liễu Mộng Ly bị dáng vẻ của hắn làm cho bật cười.
Giờ cô đang cố nhịn cười, cố gắng nghiêm mặt lại rồi đứng lên nhiêm mặt đi về phía Giang Châu, vươn tay nhéo một cái vào eo Giang Châu.
"Thật không?"
Liễu Mộng Ly nói: "Tiểu cô nương kia, dáng dấp trong veo như nước, lúc cười còn có cả má lúm đồng tiền, đôi mắt xinh đẹp kia chớp chớp chẳng lẽ không làm người ta động tâm sao?"
Giang Châu càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Hắn đưa tay ra bịt miệng Liễu Mộng Ly.
"Em đang nói về ai đây chứ?"
Trên trán Giang Châu giờ đã đổ một tầng mồ hôi: "Nếu thật sự anh muốn xảy ra chuyện gì với tiểu cô nương kia, sao anh lại về nhà nói cho em biết được chứ? Vợ à, em thật sự không muốn..."
Giang Châu cau mày, nghiêm túc muốn giải thích.
Nhưng mà.
Nói được nửa chừng, hắn đột nhiên khựng lại.
Hắn lại thấy lòng bàn tay mình hơi ấm ấm, ướt ướt.
Đó là Liễu Mộng Ly đang nghịch ngợm liếm tay hắn.
Trong đầu Giang Châu nổ tung đến "Ầm" một tiếng.
Hắn vội thả tay ra rồi nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch của cô.
Đôi mắt vừa linh động lại vừa giảo hoạt.
Giang Châu lập tức hiểu ra.
"Vợ à, em trêu anh đấy à?"
Liễu Mộng Ly lè lưỡi.
"Không được sao?"
Cô cười cười rồi đưa tay nhéo nhéo vào eo Giang Châu một cái: "Em cảnh cáo anh trước! Nếu mà anh thật sự thích tiểu cô nương kia, thì em sẽ......"
"Sẽ làm sao?"
Giang Châu bị trêu chọc nên giận đến phát cười cắt ngang lời cô.
Sau đó, hắn liền bắt lấy tay cô.
"Véo đi, véo nữa anh sẽ không khách khí đâu!"
Liễu Mộng Ly bị hắn chọc cho cười không ngừng.
"Không khách khí?"
Cô tựa vào lồng ngực Giang Châu, cười đến mức bả vai rung rinh không ngừng: "Anh không khách khí thì làm gì? Đánh em sao?"
Giang Châu lắc đầu, híp mắt nhìn cô: "Anh có mang theo vũ khí, có thể ám toán em, sợ hay chưa?"
Liễu Mộng Ly bắt đầu hào hứng.
"Mang theo vũ khí? Ám toán em sao?"
Cô vừa cười vừa nói: "Để em xem chút nào? Nó ở đâu? Vũ khí của anh ở đâu?"
Giang Châu nhướng mày.
"Em thật sự muốn xem sao?"
"Muốn, muốn!"
Giang Châu bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng, vùi đầu vào ngực mình.
Sau đó, anh kéo tay cô xuống dưới để chạm vào nó.
Liễu Mộng Ly sững sờ.
Khuôn mặt cô lập tức đỏ đến mức sắp chảy máu!
Cái, cái người này!
"Không chỉ có thể nhìn, mà còn có thể sờ được nữa cơ."
Giang Châu nhe răng nói tiếp: "Em có tin không?"
Liễu Mộng Ly: "!!!"
"Anh thật quá đáng!"
Liễu Mộng Ly đỏ mặt, giãy dụa muốn đứng dậy rời đi: "Em không nói chuyện với anh nữa, anh gạt em."
Giọng cô mỏng như một làn sương nhẹ.
Khuấy động trái tim Giang Châu.
Hắn cười cười, nắm lấy cổ tay cô và kéo lại.
"Cửa chính đóng rồi, cửa sổ cũng đóng rồi, Đoàn Đoàn Viên Viên đang chơi trong xưởng."
Giang Chu cúi đầu áp xuống.
"Chúng ta làm chút vận động có ích đi, vừa tiêu cơm, vừa tốt cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần".
…………
Ba ngày sau.
Trong ba ngày này, người đến bệnh viện đã đổi từ Giang Minh thành Giang Châu.
Mà tin tức về Tề Hà Phi cũng được lần lượt chuyển đến tay Giang Châu từ Trương Đông Diệu của bãi tắm Đông Cảng.
Có một câu nói rất hay.
Rằng "Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ".
Lời này quả nhiên không giả.
Giờ có khi Giang Châu còn biết tin tức về Tề Hà Phi còn nhiều hơn cả Trần Đông Nhĩ.
"Tiểu cô nương này, thế mà lại khá là cam chịu."
Giang Châu nhìn thoáng qua tờ giấy, cảm khái một tiếng rồi thuận tay vò tờ giấy thành một cục sau đó ném vào bếp lò.
Ở bên cạnh, Giang Minh đang nấu rượu hộ Diêu Quyên, lập tức quay đầu lại nói: "Tờ giấy ghi gì vậy? Không phải đã xác định rằng cô ta là người của xưởng may số ba rồi sao? Giờ phải làm gì? Ngày nào cũng chạy đi chạy lại vào trong viện cũng không phải cách. "
Ba ngày nay.
Tề Hà Phi ngày nào cũng đến.
Chỉ là đối tượng tặng đồ đã chuyển từ Giang Minh sang Giang Châu.
Mỗi ngày đều tặng một vài thứ đồ chơi nhỏ, giống như mấy món đã tặng Giang Minh.
Cơ mà trong ba ngày này, người đích thân nhận lễ vật lại là Liễu Mộng Ly.
Bất kể cô gái đưa gì, Liễu Mộng Ly cũng đều cười tủm tỉm nhận lấy.
Thậm chí còn lịch sự cười nói lời cảm ơn.
Khiến cho Tề Hà Phi cười không được mà giận cũng không xong..
Chỉ có thể nín nhịn rồi nhìn Giang Châu thêm mấy lần bằng đôi mắt ai oán tình cừu, lưu luyến không rời.
Mặc dù Giang Châu đã sớm "đánh tiếng", nhưng Liễu Mộng Ly vẫn không hài lòng lắm.
Cơ mà…
Cuối cùng cũng đều là "Đầu giường đánh nhau, cuối giường giảng hòa".
Nếu mà không cao hứng, thế thì lăn lộn từ đầu giường đến cuối giường thêm vài vòng là tốt rồi.
Còn không nữa thì….
Thì sofa, bàn, ghế…
Đều có thể "lăn lộn", đúng không?
Giang Châu liếc mắt nhìn Giang Minh nói: "Hai ngày nữa hẳn là có thể giải quyết xong."
Hắn híp híp mắt.
Nhớ lại nội dung trên tờ giấy lúc trước.
Hắn cảm thấy nếu mà Trần Đông Nhĩ biết chuyện này, đoán chừng ông ta sẽ giận đến mức đổ bệnh nặng cũng nên.
Dù sao thì.
Đó cũng là cháu gái của ông ta mà.
…………