Trong tay họ có hơn 600 mét, tức là gần 2.000 thước.
Vốn dĩ nó là vật liệu đắt tiền, không nhiều người mua. Nếu đưa nó vào các cửa hàng bách hóa, tất cả những người mua nó đều là những bà vợ đặc biệt có vé vải.
Căn bản là không lo đến việc không bán được!
Ép giá như vậy, quả thực là bất hợp lý!
Sắc mặt của trưởng phòng Diệp đang cực kỳ khó coi.
Cuối cùng cũng không nhận điếu thuốc Giang Châu đưa đến.
"Thật sự xin lỗi, loại vải tơ tằm kia thật sự không bán được với giá này! Anh cũng không cần hỏi giám đốc nhà máy nữa!"
Tưởng phòng Diệp khoát tay, cau mày nói thêm: "Cũng đừng tới tìm tôi nữa!"
Giang Châu không nói gì nữa.
Thấy trưởng phòng Diệp bước đi, hắn chậm rãi thu lại điếu thuốc, bỏ vào hộp.
Ở sau lưng, có một thanh niên đang nhanh chóng chạy đi.
Khóe mắt Giang Châu thoáng thấy bóng hình người kia.
Ngay lập tức hắn nở nụ cười.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Về nhà đọc sách với vợ thôi.
Người thanh niên nhanh chóng chạy đến nhà máy thứ ba.
Trần Đông Nhĩ đang ở trong một cuộc họp, một số cán bộ trong nhà máy được gọi đến đây để thảo luận về cách giải quyết lô quần ống loe.
Lúc này.
Tất cả đều đã kết luận rằng lô quần ống loe kia đã thành hàng khó bán.
Mặc dù Trần Đông Nhĩ đủ khôn ngoan, nhưng dù sao ông cũng là người ở thời đại này, tư tưởng chịu rất nhiều hạn chế.
Chớ đừng nói chi đến mấy cán bộ trong xưởng may kia.
Người nào người nấy mặt mày ủ rũ, không dám thở mạnh một tiếng.
Trần Đông Nhĩ xoa xoa mi tâm.
Chỉ cảm thấy có một cỗ lửa giận không có chỗ nào phát tiết..
Mấy cái tên này
Lúc cả đám cầm tiền lương, lấy phúc lợi thì hăng hái lắm.
Bây giờ quần ống loe không bán được, cần bọn chúng đưa ra biện pháp thì cả đám lại giả chết.
Sắc mặt Trần Đông Nhĩ tái xanh đi, lúc ông chuẩn bị phát hỏa thì nghe thấy bên ngoài tiếng gõ cửa.
"Chủ tịch Trần! Chủ tịch Trần! Xảy ra chuyện rồi!"
Trần Đông Nhĩ hơi sững sờ, sau đó quay đầu mấy người xung quanh, hạ giọng: "Tranh thủ thời gian tìm cách cho ông đây! Nuôi một đám người các ngươi có ích lợi gì chứ?"
Ông nói.
Rồi giận đùng đùng bước ra khỏi văn phòng.
Bước ra ngoài cửa, ông đã thấy có một người thanh niên đang đứng ở cửa ra vào.
Người này là người được ông phái đi, có nhiệm vụ là nhìn chằm chằm vào những gương mặt quen thuộc của xưởng may Thanh Thanh.
Lúc này thấy người này.
Thì đó chứng tỏ xưởng may Thanh Thanh đã có một đại động tác.
Trần Đông Nhĩ hơi biến sắc, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Xưởng may Thanh Thanh lại chuẩn bị làm gì lớn sao?"
Người thanh niên nói: "Hôm nay mấy người trong số họ đều đi ra ngoài! Tôi đi theo một người trong số họ rồi thấy người đó đến xưởng in và nhuộm, có vẻ đang định mua một ít vải. Cơ mà tôi cũng không dám đến quá gần, nên không nghe được rõ. "
Mua vải.
Trần Đông Nhĩ chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Con mẹ nó!
Lại là mua vải!
Lý do lớn nhất mà đống quần ống loe lần này khiến ông thua lỗ chính là do mua vải!
Mấy hôm gần đây, ông đã cẩn thận suy nghĩ lại về cuộc chiến giá cả lần này.
Hóa ra sở dĩ xưởng may Thanh Thanh không vội vàng chính là do không bị thua lỗ gì cả!
Chi phí sản xuất một cái quần ống loe của ông là hơn 8 tệ.
Còn chi phí của xưởng may Thanh Thanh chỉ tốn hơn 4 tệ!
Cho dù bên kia chỉ cất hàng trong kho thì cũng không lo thua lỗ.
Không giống như bên ông.
Về cơ bản, thì toàn bộ tiền lời lãi đều đặt hết trong lô quần này.
Nói tới nói lui, thì tất cả đều là do vải!
Nhất là sau khi chơi trò giá cả chiến đến mức đỏ mắt, không mua được vải ở Phí Thành, ông còn phải chi ra rất nhiều tiền để mua vải từ thành phố bên cạnh.
Cho dù là chi phí vận chuyển hay là tiền mua vải, tất cả đều đã tăng lên rất nhiều.
Mà lần này...
Nhà máy may Thanh Thanh lại đang chuẩn bị ra một kiểu dáng mới.
Mắt Trần Đông Nhĩ giờ đã đỏ ngầu lên rồi.
Ông đi vừa đi đi lại lại vừa không ngừng xoa tay.
Không bao lâu sau.
Ngoài cửa lại có tiếng bước chân.
Một lúc sau, lại thấy hai ba thanh niên lần lượt đến.
"Ông Trần, người có vóc dáng cao lớn kia đi đến xưởng in và nhuộm số hai. Tôi đến gần nghe trộm thì hình như anh ta muốn mua vải!"
"Đúng vậy, Vu Tự Thanh cũng đi tới xưởng in và nhuộm số ba để mua vải, là vải lụa tơ tằm, loại chuyên làm sườn xám!"
~~~
Đến lúc này.
Trong đầu Trần Đông Nhĩ đã có suy đoán nhất định.
Đoán chừng đây chính là hậu thủ của nhà may Thanh Thanh, chuẩn bị chuyển hướng kinh doanh để phản kích!
Đi khắp nơi hỏi về chất liệu vải tơ tằm, chính là để mua hết loại vải này ở Phí Thành, để cho khiến ông phải giống như lần trước, phải sang thành phố bên cạnh để nhập hàng!
"Mẹ nó! Cái đám người này!"
Trần Đông Nhĩ hung hăng mắng một tiếng, trên trán nổi lên gân xanh.
Nếu như lần này không phải là ông thông minh, cài người nằm vùng vào trước để biết đối phương đang đi mua vải, thì chỉ sợ sẽ lại phải gặp bất lợi như lần trước, lại rơi vào hạ phong!
Trần Đông Nhĩ rút một điếu từ trong túi ra, đưa lên miệng, châm lửa rồi rít một hơi dài.
Thần sắc ông u ám đến đáng sợ.
Sau cả nửa ngày, ông mới hô lên: "Lưu Kỳ Long! Ra đây!"
Trưởng phòng Lưu Kỳ Long lúc này giống như quản gia lớn, có thể nhúng tay vào mọi việc lớn nhỏ trong nhà máy.
Vài vai trò lớn nhất anh phải đảm nhận chính là thư ký của sếp.
Lưu Kỳ Long không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác đã mách bảo anh rằng Trần Đông Nhĩ đang tức giận.
Anh cúi đầu, đi tới trước mặt Trần Đông Nhĩ, không dám thở mạnh.
"Ngài Trần."
Lưu Kỳ Long nhỏ giọng gọi một câu.
Trần Đông Nhĩ đã hút đến điếu thuốc thứ hai.
"Trong nhà máy của chúng ta, còn bao nhiêu tiền?"
Lưu Kỳ Long không nghĩ tới Trần Đông Nhĩ sẽ hỏi việc này.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Trong thời gian này chúng ta đều đang bán quần loe, phải mua vải bố từ những thành phố lân cận. Tiền hàng còn thiếu một chút, nhưng những ngày tới sẽ được giải quyết xong.
Ngày hôm qua tôi đã kiểm tra tài khoản của chúng ta, còn hơn 5.600 tệ."
Trần Đông Nhĩ: "..."
Ông biết mình đang bị lỗ vốn.
Nhưng mà...
Ông tuyệt đối không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng lại bị thua lỗ nhiều đến như vậy!
Bầu không khí lúc này đang cực kỳ ngột ngạt.
Trần Đông Nhĩ hút liền lúc hai điếu thuốc rồi mới dừng lại.
Ông nhìn Lưu Kỳ Long rồi nói: "Đi! Tìm cách, hỏi vay các nhà máy khác chút tiền, rồi xem liệu có thể bán quần ống loe ở các thành phố cấp tỉnh được không, giá cả có thể thấp hơn một chút."
Lưu Kỳ Long cả kinh giương mắt ngước nhìn Trần Đông Nhĩ: "Rẻ hơn nữa ư? Ngài Trần, chúng ta vì quần ống loe mà hao tổn quá nhiều rồi!"
"Không thì phải làm sao?"
Trần Đông Nhĩ giọng khàn khàn, cười lạnh một tiếng: "Nếu muốn cướp đoạt được công việc kinh doanh sườn xám từ nhà máy may Thanh Thanh, thứ đầu tiên chúng ta cần phải cướp lấy là vải vóc! Lần giá cả chiến đợt trước chúng ta chịu đủ thiệt thòi rồi, lần này quyết không để chịu thiệt thòi như trước được nữa! "
"Đã đến lúc khiến bọn họ phải sợ hãi rồi!"
"Mẹ nó, lần trước ta đã phải trả nhiều chi phí như vậy rồi. Lần này phải cho bọn hắn nếm thử mùi vị này!"
Lưu Kỳ Long nhớ lại lời Trần Mã Long nói hôm đó.
Một chiếc sườn xám.
Bọn họ sẽ được trả tiền nhập hàng là 50 tệ.
Chỉ cần lần này bọn họ cướp đoạt được tiên cơ, lợi nhuận thu về sẽ rất lớn!
Số tiền thua lỗ từ đống quần ống loe kia, lúc ấy tính là gì?
Lưu Kỳ Long gật gật đầu.
Anh đáp: "Được, tôi sẽ đi hỏi ngay bây giờ! Ngài Trần, đừng lo lắng, lần này, nhà máy số ba của chúng ta tuyệt đối sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Trần Đông Nhĩ híp híp mắt, không nói gì, âm thầm siết chặt tay.
Thực ra.
Khi một người xúc động, thì sẽ mất đi lý trí cùng khả năng phán đoán.
Nếu Trần Đông Nhĩ ổn định hơn một chút, ông sẽ có thể xem xét kỹ lưỡng lại những thông tin được tiết lộ ra kia.
Sẽ có thể phát hiện được rất nhiều điểm nghi ngờ.
Nhưng mà.
Việc kết thù kết oán với nhà máy may Thanh Thanh.
Đã khiến cho ông gần như là đã mất trí.
Lần này
Ông không chỉ muốn kiếm tiền, mà còn muốn hoàn toàn nghiền nát xưởng may Thanh Thanh!
…………
Ngày hôm sau.
Bầu trời vừa hừng sáng.
Ở các cửa hàng bách hóa của xưởng may số 3, giá quần ống loe đã giảm xuống 6 tệ 5 hào.