Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 241




Giang Châu liếc mắt nhìn, tìm quầy hàng bán thuốc lá.

Ở thời đại này, các thương hiệu phổ biến nhất ở Quảng Châu là Tây Lệ cùng Tinh Hồ.

Giá là 2 tệ một gói.

Không thể lén lút như ở nội địa.

Thuốc lá được bán rộng rãi ở Quảng Châu.

"Cho năm gói Tây Lệ."

Giang Châu nói rồi rút ra một tờ nhân dân tệ.

Người thanh niên cũng nhanh chóng rút năm bao thuốc ra đưa cho Giang Châu.

Giang Châu nhận lấy, cười nói: "Hỏi thăm một chút."

"Hỏi đi! Nếu biết gì thì tôi sẽ nói!"

Mua năm gói thuốc lá cùng một lúc.

Đều là khách hàng lớn.

Giang Châu cất thuốc đi, chỉ về phía Cầu tàu số 1, và nói: "Công ty Vận tải biển Tây của ông chủ Trần khi nào sẽ đến?"

Người thanh niên sững sờ một lúc, rồi chỉ vào Cầu tàu 1.

"Anh nói về tiên sinh Trần Mã Long à? Tôi cũng không biết khi nào anh ấy mới tới!"

Người thanh niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng hai ngày nay anh ấy có hàng, tối hôm qua anh ấy cũng đến đây một lần. Nếu không thì anh thử ngồi chờ ở đây xem sao? Ông chủ Trần kiếm tiền rất giỏi, là người vừa cần mẫn lại vừa siêng năng! "

Giang Châu nghe vậy thì gật đầu, lại nói lời cảm ơn.

Sau đó hắn tìm một chỗ khác, ngồi xuống chờ đợi.

Nói về Trần Mã Long.

Thì đó là đối tác quen thuộc và đáng tin cậy nhất của Giang Châu.

Anh lớn hơn Giang Châu mười tuổi, tuổi nhỏ chịu nhiều đau khổ, sau này làm bốc vác ở bến tàu tình cờ cứu được một ông chủ nhỏ, thế rồi theo ông chủ nhỏ ấy đi làm ăn.

Anh ta tài giỏi, thông minh, can đảm, chu đáo, trung thành, che chở anh em dưới trướng, xuất thủ cũng nhanh chóng.

Năm đó, Giang Châu có một lô hàng bị tạm giữ tại hải quan.

Anh ấy chạy đi chạy lại cả tuần trời mới lấy được lô hàng ấy về.

Sau đó Giang Châu đã đến cảm ơn, vừa gặp cả hai đã trở thành bạn bè.

Lần này Giang Châu đến gặp anh ta, trong lòng cũng có 7 phần nắm chắc.

Khoảng ba giờ chiều.

Một tiếng ngân dài vang lên từ bến tàu số 1.

Đây là tiếng phà vào bờ.

Một con tàu chất đầy hàng tiến vào bến tàu, cùng lúc đó, một nhóm lớn nhân viên khuân vác lập tức đã vây quanh bến tàu số 1, chờ người quản lý đến tuyển người.

Giang Châu cũng đứng lên.

Nhìn về phía lối vào bến tàu.

Một vài người rõ ràng là già dặn và sạch sẽ hơn đi về phía bên này.

Phía sau những người này, là một nhóm người khuân vác theo sau.

Giang Châu đợi một hồi, cuối cùng trong đám người cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chỉ là.

Khuôn mặt này rõ ràng là trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Mặt mày thô kệch, cao ngạo, cạo trọc đầu, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần tây đen và một đôi giày thể thao ba vạch.

Chỉ là chiếc quần tây được xắn lên, trông vừa tùy tiện lại vừa gìa dặn.

Nếu Giang Châu không nhận ra anh ta, thì ai có thể nhìn ra rằng anh ta là ông chủ của một công ty vận chuyển chứ?

Nhìn thấy người quen, Giang Châu không tránh khỏi vui mừng.

Với nụ cười trên môi, anh bước qua đám đông và đi thẳng về phía Trần Mã Long.

Mà lúc này.

Trần Mã Long đang đường đường chính chính nhấc chân lên đạp người khác.

"Mắt để ở trên trời à? Không nhìn được thì móc mắt ra! ** mẹ ngươi! Dẫm vào chân lão tử!"

Trần Mã Long vừa nãy đang chen lấn bị đạp vào ngón chân, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Người xung quanh thấy vậy vội vàng chen sang bên cạnh để nhường đường cho anh.

Trần Mã Long "Phi" một tiếng, bước về phía trước: "Coi như là các người có mắt! Nếu không, lão tử..."

Anh ta chưa nói hết câu.

Đám đông đang tản ra lại đột nhiên có một người chen vào.

"Anh Long!"

Người đàn ông hô lên một tiếng rồi mỉm cười với anh.

Trần Mã Long sững sờ.

Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, từ trên xuống dưới.

"Ngươi là ai?"

Trần Mã Long đưa lưỡi liếm răng cửa của mình: "Mẹ kiếp! Ta chưa từng thấy ngươi!"

Thanh niên này dĩ nhiên là Giang Châu.

Thấy Trần Mã Long vẫn thích ân cần chào hỏi cả nhà đối phương như trước.

Hắn không thể ngừng cười và nói với Trần Mã Long: "Là chưa thấy qua thôi."

Giang Châu nói tiếp: "Nhưng anh Long cũng thấy qua tiền rồi, đúng không?"

Trần Mã Long lại muốn chửi thề.

Bây giờ phà đã gần đến bờ.

Anh ta liếc nhìn Giang Châu nói: "Chờ ở đây! Lão tử đi kiểm tra hàng hóa, nếu lão tử kiếm được tiền, thì trở về sẽ mời người đi ăn sáng!"

Giang Châu cũng chân thành.

Trong đầu hắn có một ý tưởng sơ bộ.

Cái đám hàng kia, ước chừng cũng không đơn giản.

Buôn lậu vào thời điểm này tất nhiên là phạm pháp, nếu bị bắt chắc chắn là sẽ bị ăn kẹo đồng.

Nhưng mà…

Ở hậu thế những người có thể đưa việc làm ăn của mình trở lên lớn mạnh, ai lại không dính đến một chút hắc ám chứ?

Lúc Giang Châu biết đến Trần Mã Long, con đường sinh ý của anh ta đã bằng phẳng, đã chính thức trở thành một phú ông.

Đáng tiếc, phần gia thế của anh lại không tốt như vậy, vợ anh mất khi sinh nở, để lại một đứa con trai tên là Trần A Tinh.

Trần A Tinh có tính cách nhát gan, sợ cường thế, khác hẳn với Trần Mã Long. Quanh năm ở nhà, được bảo mẫu bao bọnc nên khi lớn lên thì có một chút rào cản về giao tiếp.

Về sau anh cũng là người có danh tiếng, rất nhiều ngôi sao Hong Kong đổ xô vào muốn làm thiếp của anh, nhưng không ai trong số họ thành công.

Giang Châu đã thấy ở trong chiếc đồng hồ bỏ túi mà Trần Mã Long vẫn mang theo bên mình.

Là một bức ảnh của người vợ đã khuất của anh.

Giữa các dòng suy nghĩ.

Có một bóng người vụt qua trước mặt Giang Châu.

Hắn nhìn lên, thấy đó là Trần Mã Long.

Anh ta đang kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, thổi ra từng vòng khói một cách thoải mái.

"Được đấy! Rất dũng cảm, dám ngăn cản ta!"

Trần Mã Long cười cười, nheo mắt rồi hất cằm: "Đi! Mời ngươi dùng trà buổi sáng!"

Giang Châu cầm túi vải lên, cười cười đi theo sau.

"Cảm ơn anh Long!"

Có một vài người.

Rất chú trọng về cái duyên gặp mặt

Giang Châu hiểu rõ Trần Mã Long. Anh ấy là người trọng nghĩa khí, yêu thích kết giao bằng hữu. Khi còn trẻ, anh ấy đã kết bạn với nhiều người tài có năng lực.

Cứu người trong lúc nguy cấp, ơn nặng như núi.

Đây cũng là lý do mà sau này rất nhiều kẻ buôn lậu bị bắt, nhưng chưa lần nào cái tên Trần Mã Long được khai ra.

Giang Châu theo Trần Mã Long, bước ra khỏi bến tàu, đi thẳng vào một quán trà buổi sáng - Đào Đào Cư.

Sau khi gọi đồ ăn, Trần Mã Long lại gọi ông chủ pha một ấm trà.

Giang Châu cũng không khách khí.

Hắn lập tức cầm đũa lên, ăn một cái sủi cảo pha lê.

Bên trong sủi cảo có cả tôm, ăn rất tươi và ngon, rất hợp miệng.

Nhìn thấy Giang Châu tự nhiên như vậy, Trần Mã Long nhấp một ngụm trà từ vòi, nở nụ cười.

"Ngươi khá không khách khí đấy!"

Tiểu tử này, làm việc rất phóng khoáng.

Rất hợp nhãn Trần Mã Long!

Giang Châu mỉm cười, đặt đũa xuống rồi nói: "Anh Long giảng nghĩa khí với mọi người, là một người trọng tình nghĩa, ngưỡng mộ anh đã lâu, thế nên cũng không cần khách khí."

Trần Mã Long nghe xong, liền cao hứng nhếch miệng cười.

"Ngưỡng mộ cái con mẹ các ngươi ấy! Người của đại lục trong bụng có nhiều mực, vuốt mông ngựa cũng văn hoa!"

Giang Châu nhịn cười.

Hắn lại cùng Trần Mã Long hàn huyên vài câu.

Sau đó mới vào chủ đề chính.

"Anh Long, để em cho anh xem nhóm hàng này."

Vừa nói hắn vừa cầm chiếc túi vải mang theo bên người đặt lên bàn.

Sau đó hắn kéo đồ bên trong ra.

Ba chiếc quần ống loe xuất hiện trước mặt Trần Mã Long.

Trần Mã Long khoanh chân ngồi uống trà, nhìn thấy chiếc quần ống loe thì cũng không mấy quan tâm.

Nó đang thịnh hành ở Hồng Kông.

Hàng lần này anh mang về cũng gồm rất nhiều nhóm quần ống loe có chất vải jeans.

Giang Châu không nói nhiều.

Hắn đứng dậy rồi giũ nhẹ quần.

Ngay lập tức.

Chiếc quần ống loe hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Trần Mã Long.

"Anh Long, những chiếc quần này có hình dáng, chiều dài và kích thước phần loe khác với những chiếc quần trên thị trường."