Trịnh Minh Kiện chỉ cảm thấy tai mình ù đi.
"Đi, đi, mua, mua, mua! Đừng nói lải nhải nữa!"
Trịnh Minh Kiện bất đắc dĩ trả lời.
Y bị Triệu Vinh Tú kéo đến cửa hàng bách hóa.
Không hiểu lý do gì, y lại nghĩ đến Giang Thấm Mai cùng Đại Phi Tiểu Phi.
Con mụ đó.
Mặc dù bản thân không biết cách ăn mặc.
Nhưng nếu đưa cho cô ta 10 tệ.
Cô ta có thể giúp cho nhà cửa ngăn nắp trong mấy ngày!
Thậm chí còn có thể mua một ít thịt đầu heo mà y thích ăn.
Đại Phi Tiểu Phi bây giờ cũng không biết ra sao rồi.
Hai thằng nhãi con ấy.
Mấy ngày rồi mà chưa thấy trở về tìm thằng cha này!
Bọn không có lương tâm!
Trong đầu y giờ là một mớ hỗn độn.
Trịnh Minh Quý chỉ đứng hình khi nghe thấy Triệu Vinh Tú đột ngột cất cao giọng lên.
"Ồ! Xem ai đây này, đây không phải Thấm Mai sao!"
Triệu Vinh Tú liếc qua thì nhìn thấy Giang Thấm Mai đang phủi bụi bằng một chiếc khăn lau lông.
"Cô ta thế mà vào được cửa hàng bách hóa bán đồ? Được ăn cơm nhà nước rồi nha."
Trịnh Minh Quý bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Y ngẩng đầu lên xem.
Người nào cơ?
Giang Thấm Mai sao?
Trước mặt y, Giang Thấm Mai đang mặc một chiếc áo ngắn bằng bông màu vàng nhạt.
Không giống như là trước đó.
Chỉ mặc màu xanh lam, màu đen, ngột ngạt mà lại quê mùa.
Cô ấy mấy hôm này.
Có vẻ được ăn ngon hơn.
Hai má căng tròn hơn rất nhiều.
Đuôi tóc dày và dài giờ được buộc thành đuôi ngựa, để lộ ra chiếc cổ thon thả.
Trông có vẻ...
Tây phương không ít.
Giang Thấm Mai sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi anh cả.
Nhưng mà…
Nhưng mà cô lại đột ngột dừng lại.
Nếu…
Nếu cô không thể tự mình giải quyết chuyện vặt vãnh này, thì làm sao cô ấy có thể tự mình nuôi lớn Đại Phi và Tiểu Phi được?
Phí Thành chỉ lớn đến vậy.
Gặp được hai người này chỉ là vấn đề sớm muộn.
Cô không thể lúc nào…
Cũng né tránh mọi thứ được.
Sắc mặt Giang Thấm Mai trắng bệch.
Hai tay cô vịn lấy ngăn tủ, mím chặt môi, lộ ra ý cười.
"Chị Triệu, mua quần sao?"
Giang Thấm Mai nói: "Quần ống loe, quần từ nhà máy may Thanh Thanh ở trấn Đào Hoa, mười tệ một cái, có ba cỡ lớn, vừa và nhỏ, chị có muốn không?"
Triệu Vinh Tú cau mày.
Cô nhìn Giang Thấm Mai từ trên xuống dưới.
Cô cầm quần tây lên, vừa nhìn, vừa nói: "Giang Thấm Mai, cô có một người em tốt đấy! Thế mà lại có thể mang theo cô đi kiếm tiền, thật may mắn!"
"Cơ mà thật đáng tiếc, cô lại không có người đàn ông của riêng mình, một mình mang theo hai đứa con, ít nhiều gì thì cũng có chút thiệt thòi."
Triệu Vinh Tú thở dài.
Cô kéo Trịnh Minh Quý cánh tay lại gần như là đang thị uy.
"Minh Quý là một người đàn ông tốt, chỉ là cô và anh ấy không hợp nhau."
Triệu Vinh Tú nói: "Nếu đã là bạn đời thì đương nhiên phải sống hợp nhau, bằng không thì chỉ là ở chung nhà thôi. Anh nghĩ có đúng vậy không, Minh Quý? "
Trịnh Minh Quý lúc này có chút tâm phiền ý loạn.
Y liếc nhìn Giang Thấm Mai một chút.
Nhưng y lại thấy rằng từ đầu đến cuối Giang Thấm Mai thậm chí còn không nhìn y.
Trong lòng hắn nhất thời lại thấy khó chịu.
Con mụ này.
Thật sự là bước chân ra đi không quay đầu lại đấy à?
"Em đã chọn được quần chưa?"
Trịnh Minh Quý không trả lời câu hỏi của Triệu Vinh Tú..
Y chọn một chiếc quần ống loe.
Rồi hỏi: "Loại chất liệu gì? Mặc vào có vừa không? Nhìn có đẹp không?"
Cuối cùng thì Giang Thấm Mai cũng ngẩng đầu nhìn Y.
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh.
"Chất liệu vải bố, thích hợp cho cả nam lẫn nữ. Chất liệu này rất bền, có thể mặc lâu dài,. dáng người không giống nhau mặc vào sẽ khác nhau. Ở cửa hàng chúng tôi có chỗ để thay quần áo, mọi người có thể vào để mặc thử."
Đây đều là mấy câu nói Giang Châu căn dặn cô.
Bây giờ.
Khi đối mặt với Trịnh Minh Quý, cô đã có thể nói không sót một lời.
Đối với Giang Thấm Mai mà nói.
Đây không thể nghi ngờ chính là một tiến bộ cực lớn.
Triệu Vinh Tú chợt cảm thấy buồn chán.
Cô chọn một chiếc quần ống loe.
Ướm thử vào người..
Rồi quay đầu lại nói: "Minh Huệ, anh đợi ở đây, em vào mặc thử!"
Cô vui vẻ bước vào cửa hàng.
Trịnh Minh Quý thấy Giang Thấm Mai vẫn không muốn để ý tới y, cô chỉ cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình.
Y lúc này mới không kìm lòng được mà nói: "Làm sao vậy? Mấy ngày nay đi ra ngoài, sao không thấy trở lại? Đại Phi Tiểu Phi có còn phải con của tôi nữa không đấy?"
"Tôi sẽ đưa Đại Phi Tiểu Phi đi đổi hộ khẩu."
Giang Thấm Mai bình tĩnh nói.
Lúc trước cô và Trịnh Minh Quý còn chưa có đăng ký kết hôn.
Khi sinh ra hai đứa trẻ, phải có hộ khẩu cho tụi nhỏ, thế nên Đại Phi Tiểu Phi đều nhập khẩu vào hộ khẩu của Trịnh Minh Quý.
Ly hôn không cần phải làm thủ tục.
Nhưng phải chuyển hộ khẩu.
Vẫn phải lấy sổ hộ khẩu từ Trịnh Minh Quý.
Y nghe thấy ba từ "chuyển hộ khẩu".
Sắc mặt y đột nhiên thay đổi, giống như một con mèo bị đạp vào đuôi, biến sắc!
"Ngươi nói cái gì?!"
Y đột nhiên cao giọng: "Cái con mụ này, dám nói lại lần nữa không? Đại Phi và Tiểu Phi là con trai của Trịnh Minh Quý ta, sao mụ dám chuyển hộ khẩu? Có tin ta đánh chết ngươi không!
Y ở nhà làm mưa làm gió đã quen.
Vào lúc này, mắt y đỏ bừng vì tức giận, xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ.
Giang Thấm Mai bị dọa đến mức tay chân như nhũn ra.
Nhưng lần này.
Cô không hề lùi bước.
"Đại Phi và Tiểu Phi cũng là con của tôi!"
Cô nhìn chằm chằm vào Trịnh Minh Quý với đôi mắt đỏ hoe rồi nói: "Tôi sẽ không để chúng có một người cha như anh!"
Ngay lúc này.
Lửa giận của Trịnh Minh Quý đã cháy bừng bừng, y tức giận vung tay lên chuẩn bị hạ xuống.
Y quanh năm làm việc nặng.
Nếu cái tát này thực sự rơi vào người Giang Thấm Mai.
Chắc chắn là gây thương tích.
Giang Thấm Mai đã hạ quyết tâm.
Lần này.
Bất luận như thế nào, cô cũng không thể thỏa hiệp!
Nhưng mà.
Đau đớn trong dự đoán cũng không có xuất hiện.
Cánh tay của Trịnh Minh Quý bị ai đó bóp chặt lại.
Giang Minh sầm mặt lại, anh vung tay trả lại cho đối phương một bạt tai.
"Bộp…!"
Cái tát này.
Đánh cho mắt Trịnh Minh Quý nổ đom đóm.
Giang Minh cũng là người hung ác.
Vóc dáng của anh lại cao lớn hơn Trịnh Minh Quý nhiều.
Vài tháng qua, ngày nào anh cũng được ăn thịt, cơ thể được bồi bổ rất nhiều.
Toàn thân đều là cơ thịt.
Một cái tát này, lập tức khiến khóe miệng Trịnh Minh Quý chảy ra tơ máu.
Y choáng váng.
Giang Minh vươn tay ra, kéo Giang Thấm Mai về phía sau, lạnh giọng nói: "Mày động thử vào em tao một lần nữa xem nào!"
Để xem tao có lột da của mày ra không!"
Trịnh Minh Quý vẫn còn cảm thấy quay cuồng.
Y che mặt, nhìn Giang Minh, khuôn mặt vừa khó coi vừa đau đớn.
Nước mắt của Giang Thấm Mai cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô hô lên một tiếng: "Anh cả."
Giọng run run.
Giang Minh vỗ vỗ vai cô.
"Sao thấy loại cẩu tạp chủng này tới em lại không gọi anh?"
Lúc này Triệu Vinh Tú cũng vội vàng bước ra ngoài.
Cô đang mặc quần ống loe.
Thấy Trịnh Minh Quý bị đánh.
Cô lao đến, lập tức hét lên một tiếng chói tai.
"Minh Quý! Sao vậy? Ai dám đánh anh?!"
Giang Minh thấy cái quần cô đang mặc.
Nhìn thấy hai người đang ở cùng nhau, cuối cùng anh cũng hiểu ra!
"Cởi quần ra! Nó không phải để bán!"
Giang Minh trầm giọng nói.
Sắc mặt Triệu Vinh Tú trở nên lúc trắng lúc xanh.
"Làm sao vậy? Tôi mua quần, sao lại không bán?!"
Giang Minh trầm giọng nói:
"Không bán!"
Bộ dáng của anh trở lên hung ác.
"Đến cùng cô có cởi ra hay không."
Giọng nói hung ác này vang lên.
Lập tức dọa cho Triệu Vinh Tú biến sắc, sao cô có thể nói cái gì nữa chứ?
"Có bệnh sao! Không bán thì không bán! Ai thiếu mấy cái quần này chứ!"
Triệu Vinh Tú vội vàng quay trở lại thay váy.
Sau khi bước ra.
Cô kéo Trịnh Minh Quý đi về.
Người nhà họ Giang, đều là mấy tên điên!
~~~