Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 221




Lúc trước xuống nông thôn.

Xuất thân của cô rất phức tạp, trái tim cô lúc ấy đang như tro tàn, trên cơ bản cô đang ở vào trạng thái cam chịu.

Mỗi ngày cô đều làm việc thuộc về bổn phận của mình, lấy đâu ra tâm tư để kết bạn?

Giang Châu cau mày khi thấy cô lo lắng.

Hắn ngay lập tức vươn tay ra, dùng cánh tay dài thăm dò rồi bế bổng cô lên.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa."

Giang Châu cười nói: "Ngày mai hỏi thôn trưởng là sẽ biết."

Liễu Mộng Ly bị hắn làm cho nhột nhạt.

Không thể nhịn cười, chui vào vòng tay hắn.

"Giang, Giang Châu…!"

Cô cười đến mức không nhịn được nữa.

Bên hông vừa ngứa lại vừa tê dại.

"Em, em biết rồi! Đừng cù em nữa!"

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo.

Ánh nến nhảy múa, khiến cho nụ cười của cô thật tươi tắn và rực rỡ.

Lông mi dài và hẹp giống như là hồ điệp đang vỗ cánh.

Ách.

Tiểu tâm tư của Giang Châu lại bắt đầu chuyển động.

"Vợ à."

"Ừm?"

"Đoàn Đoàn Viên Viên hôm nay không ở đây."

Liễu Mộng Ly nghe xong liền biết hắn muốn làm gì.

Lập tức tranh thủ thời gian muốn giãy dụa đứng lên.

Người này!

Không biết điều độ sao!

"Anh mệt rồi, hôm nay đi ngủ đi!"

Cô nói rồi chui vào trong chăn.

Giang Châu híp mắt lại.

Lần mò vào trong đống chăn.

Hắn bắt được mắt cá chân của cô, lập tức kéo nó vào trong lồng ngực của mình.

Một khắc sau, cô kinh hô lên một tiếng.

Quay đầu lại thì gặp nụ hôn đến từ Giang Châu.

"Với vợ, anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi."

Hắn cười, nói từng chữ một.

………………

Ngày hôm sau.

Bầu trời hừng sáng.

Đêm qua Liễu Mộng Ly lao lực quá sức, mãi đến hơn tám giờ mới dậy.

Cô mở mắt ra liền giật mình, lập tức mặc quần áo rồi bước ra sân.

Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân đều ra đồng làm việc.

Trong sân, Giang Châu lười biếng ngồi trên ghế, vừa nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, dùng ánh mắt mập mờ nhìn Liễu Mộng Ly.

"Vợ à? Dậy lâu chưa? Còn mệt không?"

Liễu Mộng Ly: "..."

Mặt cô đỏ lên.

Giận dỗi lườm Giang Châu.

Người này.

Được tiện nghi lại còn khoe mẽ!

Cô rửa mặt xong.

Lại bị Giang Châu ép ăn hai quả trứng, nói là để bồi bổ sức lực.

Cô bị nói đến mức khuôn mặt đỏ như một quả táo, nhưng nửa lời phản đối cũng không nói được.

Hai người ăn sáng xong.

Cuối cùng cũng đến ủy ban thôn.

Giang Trường Bảo đang ngồi trong phòng.

Trong thời gian này, bởi vì Giang Châu phát triển được nền kinh doanh món ăn dân dã, giúp cho thôn dân Lý Thất đã tìm ra được rất nhiều con đường để kiếm tiền.

Giang Trường Bảo vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

Việc bắt dã thú cứ thế mà tiếp diễn thì cũng không phải là cách tốt.

Nhưng mà

Nhìn bằng mắt thường, cũng thấy cuộc sống của những người dân thôn Lý Thất đã tốt hơn rất nhiều.

"Chú Trường Bảo?"

Ngoài cửa có giọng nói vang lên.

"Chú Trường Bảo, chú có ở đây không?"

Giang Trường Bảo sững sờ.

Ngay lập tức ông cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.

Lập tức đứng dậy.

Vừa bước ra cửa đã thấy Giang Châu và Liễu Mộng Ly đang đứng ở ngoài cửa.

Ông bước nhanh ra ngoài.

"Ồ! Tiểu Châu! Sao cậu lại tới đây?"

Giang Châu đưa cho ông một điếu thuốc.

Hắn cười nói: "Chú Trường Bảo, cháu có việc phải nên phải trở về một chuyến!"

Giang Trường Bảo lập tức mời hai người vào văn phòng rồi rót trà cho họ.

"Có chuyện gì vậy? Cháu muốn chú giúp gì à?"

Giang Châu gật đầu.

Hắn cũng không cần gạt Giang Trường Bảo.

"Chú à, cũng không phải chuyện lớn. Cháu chỉ muốn hỏi một chút, mấy năm trước khi mà mấy thanh niên có tri thức đến thôn chúng ta, có phải họ cũng phụ trách việc gửi thư ở trong thôn không?"

Giang Châu hỏi.

"A? Chuyện này sao?"

Giang Trường Bảo sững sờ.

Ông châm một điếu thuốc, cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc đó chú không phải là thôn trưởng nên cũng không biết, nhưng ở đây có ghi chép, chờ một chút để chú tìm!"

Ông nói.

Rồi quay lại chỉ chỉ vào chiếc tủ gỗ lớn phía sau.

Giang Châu bước nhanh tới.

"Để cháu giúp chú!"

Ngay sau đó.

Hai người lấy ra một tập giấy ghi chép lớn đã cũ nát.

Đống này rất dễ để tìm kiếm tư liệu.

Niên đại đặc thù đều có tiêu ký đặc thù, vừa mở ra liếc mắt qua danh sách, Giang Châu đã phát hiện ra.

"Ở đây!"

Hai mắt Giang Trường Bảo sáng lên, sau đó ông nhe răng cười nói: "Nhìn xem, người này lúc đó chịu trách nhiệm về tất cả thư từ trong thôn. Để chú xem, tên họ là gì?"

Ông nói.

Rồi cúi sát xuống, tỉ mỉ nhìn.

Giang Châu cũng đã thấy rõ ràng.

"Chu Khải Văn."

Hắn đọc cái tên này lên.

"Hehe, cháu trai quả là người có văn hóa!"

Giang Trường Bảo nhếch miệng cười nói.

Giang Chu nói: "Chú à, cháu có thể xem hồ sơ của người đó được không?"

"Có thể chứ!"

Giang Trường Bảo nói: "Nhưng trước khi cậu ta đến, chúng ta cũng không có ghi chép chi tiết. Cơ mà nếu khi đến chỗ chúng ta cải tạo lao động, thì thôn Lý Thất chúng ta cũng phải ghi chép kỹ!"

Giang Châu gật đầu.

Sau khi lật đến phần sau, hắn cũng tìm thấy hồ sơ của Chu Khải Văn.

Mở ra.

Trong đó đều là ghi chép về việc người kia làm những công tác cải tạo lao động gì.

Giang Châu tiện tay lật ra xem.

Khi mắt hắn chạm vào một trang giấy, hắn chợt sững lại.

"Hôm nay, khi Chu Khải Văn đang làm việc ở trang trại lợn, anh ấy đã nói chuyện riêng với nữ đồng chí trong thôn tên Đặng Thúy Hồng, bị trừ hai điểm công việc do lười biếng!"

Người ghi là Hồ Tiên Lai..

Thời gian là ngày thứ 2 xuống nông thôn.

Đặng Thúy Hồng.

Cái tên quen thuộc xuất hiện trước mặt Giang Chu.

Hắn nheo mắt lại.

Trùng hợp sao?

Giang Châu xoa xoa mi tâm.

Hắn quay đầu lại đánh mắt với Liễu Mộng Ly.

Hắn đã lật qua ghi chép kia một lần.

Phát hiện cái tên Đặng Thúy Hồng xuất hiện rất nhiều lần.

Đều là nói chuyện với Chu Khải Văn, hoặc là lười biếng cùng nhau.

Hồ Tiên Lai ghi lại mọi thứ một cách chi tiết.

Thực ra.

Ở thời đại ngày nay, tuổi trẻ khí thịnh, cộng thêm ánh hào quang của tri thức, làm cho rất nhiều cô gái trong thôn ưa thích.

Nhưng mà.

Không phải Đặng Thúy Hồng đang ngoại tình với tên tiểu tử Giang Minh Phàm kia sao?

Tại sao lại liên quan đến Chu Khải Văn?

Giang Châu mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản.

Nhưng hiện tại mọi thứ đang rất rối bời, khó mà giải quyết ngay được.

"Chú, cám ơn chú."

Giang Châu đóng bản ghi chép lại.

Cười cười với Giang Trường Bảo.

Sau đó, hắn kéo Liễu Mộng Ly rời khỏi ủy ban của thôn.

Hai người đi ra ngoài.

Liễu Mộng Ly mới nói: "Sao vậy? Cái tên Chu Khải Văn này có chuyện gì không đúng sao?"

Cô cau mày.

Vừa nãy Giang Châu nháy với cô.

Rõ ràng là có ý gì đó.

Giang Châu gật đầu.

Hắn kéo cô lại, nói: "Anh thấy tên Đặng Thúy Hồng trong sách ghi chép của Chu Khải Văn."

Giang Châu dừng lại một chút rồi nhìn Liễu Mộng Ly: "Em ở cùng Đặng Thúy Hồng lâu như vậy, có nghe cô ấy nói về Chu Khải Văn không?"

Liễu Mộng Ly ngây ngẩn cả người.

Cô tuyệt đối không nghĩ đến.

Sự việc này lại có thể liên quan đến Đặng Thúy Hồng.

Khi đó, cô sống chung nhà với Đặng Thúy Hồng.

Tuổi tác cả hai tương tự nhau, cũng có chuyện để nói.

Ở một mức độ nào đó, cô cũng có thể được coi là giáo viên nhập môn của Đặng Thúy Hồng và Đặng Thúy Hồng cũng là người bạn duy nhất của cô ở thôn Lý Thất.

Chu Khải Văn.

Liễu Mộng Ly cẩn thận ngẫm lại.

Đôi mắt cô chợt sáng lên.

"Em nhớ rồi!"

Cô hơi cao giọng nói: "Lúc ấy Đặng Thúy Hồng có tình cờ nhắc tới, cô ấy nói rằng có một thanh niên tri thức thích cô ấy...

Thanh niên trí thức kia có phải là Chu Khải Văn không?"

Giang Châu: "..."

Kết quả này.

Ngoài ý liệu, nhưng mà lại hợp tình hợp lý.

Hắn nghĩ thầm, rồi xoa nhẹ tay vào nhau.

Trong đầu hắn từ từ hiện lên một phỏng đoán.

Có lẽ.

Một số người đã bố trí mọi thứ từ trước.

Một số việc trùng hợp cũng đều do sự sắp đặt.

Trái tim của Giang Châu.

Lúc này, giống như rơi vào động băng.