Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 213




Giang Chu sửng sốt.

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn đi tới, nhìn thoáng qua Vu Tự Thanh.

Vu Tự Thanh lúc này đang cầm trong tay một tờ giấy, Giang Châu nhìn qua thì biết đó là bảng ghi chép công việc.

"Hôm nay Ngô Mỹ Phương không đến."

Vu Tự Thanh đưa bảng công cho Giang Châu "Nhưng sáng hôm nay chú vẫn gặp cô ấy, cô ấy còn chào hỏi dì của cháu rồi bảo hôm nay vẫn sẽ tới mà!"

"Tại sao tự nhiên lại không đến được?"

Giang Châu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chú Vu, trước tiên chú cứ tuyển thêm công nhân tạm thời để ghép vào ca. Máy móc không thể dừng, ngày mai cháu sẽ kiểm tra tình hình, nếu mà người còn chưa tới thì đi thăm hỏi một chút "

Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.

Vu Tự Thanh gật gật đầu.

"Vậy được. Trong hai ngày nay có rất nhiều người hỏi chúng ta về việc tuyển dụng. Chú sẽ tìm người ngay!"

Vu Tự Thanh nói xong liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Giang Châu bước vào xưởng may.

Đánh giá tiến độ công việc một chút.

Mấy nữ công nhân cũng đều đã sử dụng máy được thành thạo.

Thấy Giang Châu đi vào.

Liền nhiệt tình chào hỏi hắn.

Giang Châu gật đầu, nhìn một vòng, thỉnh thoảng dừng lại để quan sát tiến độ của các nữ công nhân.

Trong đầu hắn đã có chút chắc chắn.

Rồi chuẩn bị đi vào kho để tiếp tục cắt vải.

Không ngờ vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Vu Tự Thanh đi vào trong sân.

Theo sau ông là một người phụ nữ trung niên, dáng người hơi mập, tay cầm túi vải, tóc thắt bím, đi một đôi giày vải, quần tây đen, áo ngắn tay bằng vải cotton.

Thấy Giang Châu, cô lập tức cúi người khẽ nở một nụ cười.

"Chú Vu?"

Giang Châu sững sờ: "Chú không đi tuyển người sao? Sao lại trở về sớm như vậy?"

Vu Tự Thanh cười một tiếng.

"Ai! Thật là trùng hợp! Vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy đại tỷ này đi tới xưởng may Thanh Thanh của chúng ta!"

Vu Tự Thanh nói: "Đại tỷ này đến từ trấn Đào Hoa. Lúc trước chú đến trấn Đào Hoa tuyển người, cô ấy cũng đến, tiếc là không có xếp hàng!"

"Hôm nay đại tỷ này thế mà lại tới đây bảo là muốn xem một chút, xem có thể được nhận vào để cắt may không. Cháu nói xem, có phải là trùng hợp hay không!"

Ông thở phào nhẹ nhõm, rồi quay lại nhìn người phụ nữ mập mạp đang đứng bên cạnh.

Ông cười nói với Giang Châu: "Cháu trai lớn, chúng ta mau đưa đại tỷ này đến chỗ máy may thôi! Thời gian không thể chậm trễ!"

Giang Châu nghi ngờ liếc nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Ngay ở đầu ngõ?

Tâm trí hắn bắt đầu trở lên linh hoạt.

Hắn bước tới, bắt đầu đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ trung niên vội vàng nói: "Ông chủ nhỏ, tôi đến từ trấn Đào Hoa! Là người địa phương! Trước kia cũng đã làm may vá, bất kể là áo hay quần, miễn là làm trên máy may thì tôi đều có thể làm được!"

Giang Châu vẫn im lặng.

Gật gật đầu.

"Vậy được."

Hắn nói: "Chú Vu, chú đưa cô ấy vào làm quen với quy trình, cụ thể thế nào thì để trưởng nhóm hướng dẫn chi tiết cho cô ấy."

Vu Tự Thanh đưa người phụ nữ trung niên vào.

Còn Giang Châu thì đi vào nhà kho.

Hầu tử đang cắt vải, khí thế ngất trời, trên người đổ đầy mồ hôi.

"Anh Giang!"

Hầu tử nhe răng cười một cái.

Cậu lau mồ hôi trên đầu đi.

"Sao anh giờ mới đến?"

Giang Châu liếc cậu một cái, nói: "Trong xưởng có chút chuyện, tốn chút thời gian."

Hắn cầm kéo lên, cắt theo đường vẽ của Giang Thấm Mai.

Hắn vừa cắt vải vừa nghĩ, càng nghĩ lại càng thấy không ổn.

"Hầu tử, mấy ngày nay quanh nhà xưởng có chuyện gì không ổn không?"

Giang Châu hỏi.

Hầu tử đứng dậy.

Có chút mờ mịt.

"Chuyện không ổn sao?"

Cậu lắc đầu nói tiếp: "Không có chuyện gì! Ngày nào em cũng quan sát nhà xưởng! Không có..."

Hầu tử đang nói thì đột nhiên khựng lại.

Cậu cau mày, nhìn Giang Châu, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Thật ra cũng có, mấy ngày trước vẫn luôn có vài người đến nhà máy của chúng ta hỏi dò xem có thiếu người không. Em nói với bọn họ là chúng ta không thiếu.

Kết quả là bọn họ còn chửi em một trận!"

Hầu tử nói.

Sau đó cũng lẩm bẩm chửi lại mấy kẻ kia một tiếng.

"Sau đó thì sao?"

Giang Chu mỉm cười, nhìn Hầu tử rồi hỏi.

"Em sao có thể chịu nhịn mấy con chim nhỏ đấy nữa được chứ?"

Hầu tử khịt mũi trả lời.

Rồi tiếp tục cắt vải.

"Em chửi lại! Nếu đấy không phải là một đám phụ nữ, thì em nhất định đã động thủ rồi! Tưởng rằng là ta ăn chay sao!"

Giang Châu nghe vậy.

Trong đầu cũng bắt đầu có ý tưởng riêng.

Hắn mím môi, dừng việc đang làm nhìn Hầu tử rồi nói: "Hầu tử, lại đây, tôi muốn giao cho cậu một việc."

Nghe vậy Hầu tử liền nghiêng người nhìn qua Giang Châu, nghi hoặc hỏi: "Anh Giang, sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Giang Châu gật đầu.

"Hôm nay chú Vu mới tuyển một vị đại tỷ. Tôi giao cho cậu theo dõi cô ta, tôi nghi cô ta đến từ nhà máy số 3..."

Hắn cũng không gạt Hầu Tử.

Lập tức nói qua một lượt về tình hình hiện tại.

Hầu tử hiển nhiên là cũng chưa bao giờ biết đến những thứ tà ma ngoại đạo này.

Kinh ngạc đến mức tròng mắt gần rơi ra ngoài!

"Đám chó hoang này!"

Hầu tử nghiến răng, siết chặt tay, liếc nhìn Giang Châu rồi nghiêm túc nói: "Anh Giang, anh đừng lo lắng, em sẽ cho người điều tra trong hai ngày tới!"

Giang Châu cười cười vỗ vai cậu.

"Cảm ơn."

…………

Hầu tử xuất thủ cũng rất nhanh.

Trưa ngày hôm sau, cậu đã gõ cửa nhà Giang Châu.

Liễu Mộng Ly ra mở cửa.

Khi Hầu tử nhìn thấy cô, cậu lập tức gãi đầu cười he he hô lên một tiếng: "Chị dâu!"

Liễu Mộng Lyi mím môi cười, nghiêng người quay đầu vào trong phòng hô một tiếng.

"Giang Châu, có người tìm."

Giang Châu bưng bát cơm đi ra.

Nhìn thấy Hầu tử, hắn tiện tay đưa chiếc đùi gà trong bát cho cậu.

"Tra được rồi sao?"

Mắt hầu tử sáng lên.

Cậu vui vẻ cầm lấy cái đùi gà, gật đầu nói: "Cảm tạ anh Giang!"

"Tra được rồi!"

Cậu ngoạm một miếng đùi gà, nheo mắt lại rồi nói: "Hôm qua lúc vị đại tỷ kia đi về, em cũng đi theo."

"Anh Giang, đoán thử xem?"

"Lúc cô ta trở về là đã quá nửa đêm, thế mà vẫn đi gặp mặt hai người!"

"Em ngồi xổm ở chỗ xa. Tuy cô ta nói một hồi lâu, cơ mà em cũng không nghe thấy chữ gì."

Hầu tử vừa ăn vừa nói, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Châu với vẻ mặt hưng phấn: "Anh Giang, tuy em không nghe thấy giọng nói, nhưng mà anh đoán xem?"

Giang Châu có chút buồn cười, trừng mắt nhìn cậu.

"Nói gì thì nói nhanh đi!"

Hầu tử cười hắc hắc mấy tiếng.

"Hai người kia em đã gặp qua"

Cậu nói tiếp: "Hôm qua không phải em nói với anh rằng hôm đó mấy người kia còn chửi em sao?

"Một trong những đại tỷ đó, là người đã cãi nhau với em vào ngày hôm trước!"

Hầu Tử tiếp tục:

"Còn có một người đàn ông đứng bên cạnh vị đại tỷ ấy. Em không biết hắn ta, nhưng em thấy hắn ta mặc quần áo có chất liệu tốt, đi giày da! Người bình thường không có khả năng mặc mấy thứ này!"

"Em cảm thấy, nhất định có vấn đề."

Hầu tử nghiêm túc kết luận

Nói xong.

Thì đùi gà cũng đã ăn hết.

Cậu khá là vừa lòng thỏa ý.

Giang Châu đã hạ quyết tâm.

Hắn vừa định mở miệng mời Hầu tử vào nhà ăn cơm, thì đã nghe thấy tiếng Liễu Mộng Ly bắt chuyện ở phía sau.

"Cơm nước chuẩn bị xong rồi, vào ăn cùng đi."

Hầu Tử cũng không khách khí.

Lập tức phát ra thanh âm vui vẻ.

"Cảm ơn chị dâu!"

Rồi cậu bước vào, ngồi cạnh hai tiểu bảo bối, bưng bát cơm lên ăn.

Trong căn nhà cho thuê.

Chiếc quạt trần cũ kỹ đang kêu cót két.

Trong đầu Giang Châu.

Đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Hắn nói đại khái ý tưởng này với Hầu tử, rồi bảo cậu nói qua chuyện này với Vu Tự Thanh.

Hầu tử càng nghe, mắt càng sáng lên!

"Được!"

Cậu vội vàng nuốt miếng cơm xuống bụng, lập tức nhìn Giang Châu với ánh mắt sùng bái.

"Anh Giang, anh quả là trâu bò!"