"Giám đốc Hứa, thật ra cũng không phải chuyện lớn."
Giang Châu tươi cười đi tới, lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Hứa Chí Diệu.
Hắn cười nói: "Nhà máy của chúng tôi nhỏ, không mua được nguyên liệu tốt, cách đây một thời gian tôi nghe ai đó nói rằng xưởng dệt số 1 của ngài Hứa đây có một lô vải không bán được, không biết có còn không? Nếu có, tôi muốn mua một ít để phòng trường hợp khẩn cấp. "
Hứa Chí Diệu sửng sốt.
Anh gần như đã nghĩ rằng tai mình đã nghe nhầm!
Tay cầm điếu thuốc của anh cũng run run.
Ngay sau đó anh đã lập tức ổn định lại.
Anh ngẩng đầu nhìn Giang Châu, giả bộ thản nhiên nói: "Cậu muốn mua lô vải khó bán kia sao? Những loại vải khó bán này đều là hàng chất liệu tốt!"
Dù sao anh cũng là giám đốc nhà máy.
Đến lúc này, anh vẫn phải cố gắng tìm cách tăng giá.
Giang Châu không trả lời.
Hắn châm một điếu thuốc đưa lên miệng.
Từ lúc trùng sinh đến giờ, hắn không có thói quen hút thuốc.
Cơ mà ra vẻ một chút thì biết.
Ngay vào lúc này, giữa hai người có một sự bế tắc hơi kỳ lạ đã được hình thành
Giang Châu cầm điếu thuốc, trầm mặc không nói gì.
Trong lòng hắn hiểu rõ.
Lúc này, ai lên tiếng trước sẽ thua cuộc.
Hứa Chí Diệu đã hút được nửa điếu thuốc.
Cuối cùng cũng không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Tất cả đều là chất liệu tốt. Nếu cậu muốn, giá cả có thể thương lượng."
Hứa Chí Diệu bất đắc dĩ phải mở miệng trước.
Thanh niên trẻ tuổi trước mặt đúng là đang ở thế thượng phong.
Giang Châu mỉm cười.
Dập tắt điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
Mỉm cười với Hứa Chí Diệu nói: "Giám đốc Hứa, cảm ơn anh rất nhiều. Ba mươi người trong nhà máy của tôi đều đang chờ loại vải này để làm ăn đấy!"
Bây giờ mở một xưởng sản xuất quần áo cũng khó quá, cái xưởng nhỏ của tôi làm được ngày nào là hay ngày ấy. Nếu không thì tôi đã chẳng phải mua mấy loại vải khó bán."
Hắn thở dài.
Trông rất là chán nản.
Lúc này trái tim của Hứa Chí Diệu lại đập mạnh thêm lần nữa.
Anh sợ đối phương lại đổi ý nói không mua nữa.
Ang nhìn Giang Châu rồi nói: "Tiểu huynh đệ, cái loại vải này tuy là khó bán, nhưng thật sự đó là loại vải có chất liệu tốt. Tuy màu sắc hơi đậm hơn một chút, nhưng cậu mua về làm áo sơ mi rồi bán với giá thấp cũng tuyệt đối không lỗ vốn! "
Hứa Chí Diệu nói và nhấp một ngụm trà.
Giang Chu mỉm cười.
"Giám đốc Hứa nói phải!"
Hắn nói tiếp: "Cũng không biết số lượng lô vải này là bao nhiêu?"
Hứa Chí Diệu hơi ngập ngừng: "Khá là nhiều! Hơn 20.000 thước!"
Anh nói xong.
Cũng không thấy Giang Châu có chút kinh ngạc nào.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu ông.
Thanh niên này.
Không định mua hết tất cả đấy chứ?
"Cậu định mua hết tất cả sao?"
Giang Châu hơi nghiêng người về phía trước.
Nhìn chằm chằm vào Hứa Chí Diệu.
"Vậy thì phải xem giám đốc Hứa nguyện ý ra giá bao nhiêu đã."
Giang Châu mím môi, khí thế đột nhiên có chút áp bách.
Hứa Chí Diệu trầm ngâm một lát, phủi tàn thuốc đi, sau đó nhìn lại Giang Châu hồi lâu, mới nói: "Giá vải này trước kia 9 hào một thước, nói thật với cậu, nếu hàng khó bán quá thì tôi sẽ định đăng báo, bán với giá 5 hào một thước. Nhưng là hôm nay cậu đã tìm tới cửa, chúng ta cũng coi như là có duyên phận…
Nếu cậu muốn, thì nhiều nhất tôi có thể giảm cho cậu năm xu, thế nào?"
20 000 thước.
Giảm giá đi 5 xu.
Đã là 1000 tệ!
"Một giá thôi, bốn hào một thước."
Giang Châu rướn người về phía trước, áp bách mười phần, thanh âm cũng nặng đi không ít: "Giám đốc Hứa, nếu anh đồng ý, tôi sẽ lấy hết lô vải này!"
Toàn thân Hứa Chí Diệu đều thấy căng thẳng!
Trên người chàng trai trẻ tuổi này, ông cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Mặc dù mức giá này đã vượt quá giá chót của ông.
Nhưng mà...
Sau một hồi giằng co, Hứa Chí Diệu cuối cùng cũng gật đầu.
"Được được được! Bốn hào một thước thì bốn hào một thước!"
Anh bất lực nói: "Bán hết trong một lần cũng đỡ phiền phức!"
Giang Châu thấy ông đồng ý.
Trái tim cũng hạ xuống.
Hắn ngồi trở lại ghế, mỉm cười lộ ra bộ dáng trông cực kỳ vô hại.
"Giám đốc Hứa đúng là một người tốt! Nhà máy may Thanh Thanh chúng tôi, nhất định sẽ cảm tạ ngài!"
Giang Châu nói.
Hứa Chí Diệu: "..."
Nói thẳng ra thì...
Cái lô vải này đã giảm đến tận một nửa giá!
Cho dù loại vải này khó bán, nhưng với mức giá này thì đúng là độc nhất vô nhị.
Nhận được mấy thứ như máy cassette, rượu, thuốc lá… xong thì quả là thua thiệt.
Cơ mà…
Hứa Chí Diệu nghĩ lại, thì bán được một lô vải này cũng có thể coi là giải quyết được tình huống khẩn cấp của xưởng may!
Anh lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hai người lại trò chuyện một hồi nói về những thứ khác.
Sau đó.
Giang Châu cùng Hầu tử đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi cả hai bước ra khỏi nhà Hứa Chí Diệu, gió đêm mát rượi thổi qua khiến Hầu tử rùng mình.
Sau đó, cậu mới giật mình nhận ra rằng mình đã đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Anh Giang, anh không khẩn trương sao? Đó là giám đốc Hứa của nhà máy dệt đấy!"
Hầu Tử cảm khái: "Bốn hào năm xu! Anh Giang, sao anh còn dám đòi xuống bốn hào được? Anh quả là trâu bò!"
Giang Châu vỗ vỗ vai cậu.
Trong màn đêm, tóc hắn bị gió thổi tung lên, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm.
"Tặng lễ cũng không thể tặng không đúng không?"
Nếu không thì.
Chạy đi chạy lại nhiều như thế, có ích gì đâu?
Lợi nhuận luôn luôn là thứ phải do chính mình tranh thủ và đàm phán, không phải sao?
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Châu cùng Hầu Tử dậy thật sớm.
Căn nhà họ ở là một căn nhà gỗ thuê trong hẻm sau khi tìm được mối trong thị trấn.
Cùng là nam nhân, thế nên là cuộc sống khá là qua loa.
Hầu tử ở đây đã được một tuần, kết quả là trong nhà trừ một chiếc giường ra thì chỉ có thêm một cái gạt tàn thuốc.
Dậy rồi đi tắm xong, đến tận trước khi đi ra ngoài, Hầu tử vẫn còn một chút mơ hồ.
Hai người mua một ít bánh bao để ăn.
Rồi đi thẳng đến nhà máy dệt.
Để chào hỏi Hứa Chí Diệu.
Giang Châu cùng Hầu Tử đi vào, khi đang hỏi đường, cả hai đã nhìn thấy Hứa Chí Diệu và một người đàn ông trung niên khác đang đứng ở cửa nhà kho.
Thấy Giang Châu và Hầu tử đang đến.
Hứa Chí Diệu rõ ràng là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dù sao thì việc một hơi bán được 20 000 thước vải khó bán là cũng một việc quan trọng nhất.
Ang sợ rằng sau khi đối phương đi về, ngủ một giấc dậy thì tỉnh táo lại.
Con vịt gần đến miệng sẽ bay đi mất.
Hứa Chí Diệu cười cực kỳ rạng rỡ.
Ông đi về phía Giang Châu, vươn tay ra giới thiệu với hắn: "Đây là trưởng phòng kinh doanh của chúng tôi, Vương Quý Long!"
Vương Quý Long cũng nhanh chóng bắt tay với Giang Châu.
Thanh niên này.
Phúc lợi trong 3 tháng của cả nhà máy, đều trông cậy vào cậu ta!
"Xin chào!"
"Xin chào trưởng phòng Vương."
Hai người bắt tay chào hỏi, Vương Quý long nở nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
"Chúng ta không nên nhiều lời nữa, loại vải kia anh nên nhìn một chút! Chất lượng tuyệt đối không phải nói!"
Vương Quý long nói rồi đưa tay ra làm động tác mời.
Giang Châu bước vào.
Cánh cổng sắt lớn mở ra.
Một mùi của vải vóc đã phủ bụi lâu ngày bay tới.
Giang Châu nhìn thoáng qua những tấm vải xanh đen khó bán được chất đống ở góc nhà kho.
Mắt hắn hơi sáng lên.
Đi thẳng tới.
Loại vải này.
Tốt hơn nhiều so với hắn tưởng.
Vải ở thời đại này.
Tất cả đều được bán theo cuộn.
Rộng 3 thước, tức là 1,03 mét, chiều dài vừa phải để làm quần tây.
Chiều dài một cuộn là 100 mét.
Nhưng tất cả cũng phụ thuộc vào thói quen của từng nhà máy dệt.
Ban đầu hắn nghĩ rằng lớp vải ngoài cùng nhất định sẽ có màu khác do bị oxy hóa vì tiếp xúc quá lâu với môi trường bên ngoài.
Nhưng bây giờ xem xét lại.
Giang Châu phát hiện vải bằng sợi tổng hợp này quả nhiên là rất bền.