Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 196




"Anh Giang, anh…anh nói thật?!"

Hầu Tử nhếch miệng, vô cùng kinh hỉ.

Giang Châu gật đầu, cười nói: "Ừm, thực sự, hai ngày nữa, anh đi Phí Thành, sẽ mang em theo."

"Anh Giang!"

Hầu Tử cực kỳ kích động, cả người vọt tới, ôm lấy Giang Châu.

Giang Châu: "..."

Kích động thì được.

Ôm thì không cần thiết.

May mắn Hầu Tử cũng chỉ ôm chặt một lúc rồi buông tay.

Mắt gã đỏ bừng, vô cùng vui vẻ.

"Anh, anh yên tâm, em nhất định làm tốt! Anh bảo em đi hướng đông, em tuyệt sẽ không đi hướng tây! Em sẽ học! Quyết không thể ngáng chân anh!"

Giang Châu vỗ vai gã: "Được, anh biết rồi."

Giao hẹn xong thời gian với hắn, sau đó Giang Châu trở về nhà.

~~~

Giang Minh cũng quay về rồi.

Thấy Giang Châu, anh gật đầu.

"Thuê được rồi?"

Giang Châu hỏi.

"Ừm."

Giang Minh nói: "Lão già kia dọn nhà, sân vốn để không, nhà sắp sụp, lại dám đòi 5 tệ một tháng! Quá xấu xa!"

"Anh hai, mấy ngày nay anh nói với người trong thôn, bán đồ thì cứ đem qua sân của hắn trước."

Giang Châu dừng một chút, lại hỏi: "Được rồi, mấy chuyện em bảo anh làm, anh làm sao rồi?"

Giang Minh liếc nhìn Giang Châu.

Ạm thật không hiểu em trai mình muốn làm gì!

"Em nói tìm Hồ Tiên Lai giúp đỡ thu hàng?"

"Lão già kia, một ngày 1 tệ, vui quên trời đất luôn! Có thể không đồng ý sao!"

Giang Châu nghe vậy, híp mắt, khóe môi nhếch lên một đường cong.

Vui đến quên cả trời đất?

Hy vọng vài ngày sau, lão già còn có thể vui vẻ như thế mới tốt.

~~~

2 ngày sau.

Tại nhà Lý quả phụ ở cửa thôn.

Lý quả phụ goá chồng từ khi tuổi còn trẻ, một mình nuôi lớn một đứa con.

Đứa con có tiền đồ, năm ngoái lên huyện thành học trung học.

Nhưng trước cửa quả phụ nhiều thị phi.

Lý quả phụ cũng không ngoại lệ.

Nhất là dung mạo của nàng xinh đẹp, quanh năm làm việc ngoài đồng, da lại không hề đen, khi ánh thái dương chiếu vào, lại càng trông phơi phới hơn.

Thôn Lý Thất có không phải ít đàn ông đều có ý với nàng.

Nhưng Lý quả phụ đã quen một mình nuôi con, không muốn tái giá.

Danh tiếng vô cùng tốt.

Giang Châu vốn định lén lút tìm Lý quả phụ.

Nhưng nghĩ lại, lại ngại tin đồn, nên dẫn theo Giang Minh cùng ra ngoài.

Hắn sợ Giang Minh không muốn.

Lúc ra cửa không nói rõ đi nơi nào.

Đi tới nửa đường, Giang Minh phát hiện không đúng, lập tức nghi hoặc nhìn Giang Châu: "Sao vậy? Có đi lầm đường không vậy? Con đường này hình như không phải đường đi tới nhà của Hồ Tiên Lai?"

Giang Châu cười không ngừng.

"Anh, coi như giúp em một chuyện, nếu như một mình em đi, khẳng định chịu tin đồn xấu."

Giang Châu nói, khoác tay lên vai của Giang Minh, mang theo anh đi đến nhà của Lý quả phụ.

Giang Minh hiểu ra ý đồ của thằng em, trán lập tức nổi gân xanh.

"Giang Châu!!"

Anh cắn răng nghiến lợi quát.

Thằng ôn này.

Kéo mình cùng làm việc xấu là đây chứ đâu!

~~~

Giang Châu gõ cửa xong, một lúc sau bên trong mới có giọng nói phát ra.

"Ai đó?"

Lý quả phụ cắp một cái rổ, mở ra cửa gỗ, lộ ra nửa cái đầu.

Nàng mặc một chiếc sườn xám ngắn tay màu xanh nước biển, nút thắt nghiêng.

Cặp vú đồ sộ như hai quả dưa hấu, khuôn mặt xinh đẹp thân hình quyến rũ, cực kỳ nổi bật trong đám thôn phụ ở thôn Lý Thất.

Thấy hai người Giang Châu, Giang Minh.

Lý quả phụ nhíu mày.

Nàng không dám tuỳ tiện mở rộng cửa.

Dẫu sao lỡ bị ai đó nhìn thấy, đây chính là nói cũng nói không rõ!

Mặt của Giang Minh đen như đáy nồi.

Giang Châu cười cười, nói: "Lý tẩu, có tiện ra ngoài nói chuyện không?"

Lý quả phụ cũng biết chuyện gần đây hai anh em Giang gia hai làm ăn.

Hai người giờ đã xây nhà gạch, tiền bạc rủng rỉnh, cô hiểu rõ điều này.

Hơn nữa địa điểm nói chuyện là ở ngoài nhà.

Chắc là chuyện nghiêm chỉnh.

"Được, hai ngươi đợi một lúc!"

Lý quả phụ lùi người ra sau, buông rổ xuống, lúc này mới mở cửa, ung dung bước ra.

Ba người đứng ở dưới cây đa trước cửa.

Lý quả phụ nghi ngờ nhìn Giang Châu: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Giang Châu cũng không nói nhiều.

Móc ra một tờ tiền nhân dân tệ mệnh giá lớn.

"Lý tẩu, giúp một chuyện..."

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Huống chi, là một quả phụ đang thiếu tiền cho con đi học?

~~~

Nhưng...

Không bao lâu sau, trong một sân nhà.

Giang Phúc Quốc đang tính tiền cho người ta.

Chỉ thấy một thôn dân bĩu môi nhìn mình với vẻ mặt đầy thâm ý.

Giang Phúc Quốc nhíu mày: "Tề lão ngũ, là ông sao, từ nhỏ đã nghẹn không ra cái rắm gì, có chuyện gì thì nói! Đừng có làm trò!"

Tề lão ngũ nhếch miệng cười he he he, nói: "Hai đứa con của nhà ông, được lắm đấy! Lý quả phụ của thôn chúng ta, có bao nhiêu người mà nàng không chịu gặp? Cả đội trưởng Hồ cũng bị nàng dùng chổi đuổi đi! Nhưng nàng aizz, lại chỉ nhìn trúng hai con trai của ông!"

"Giang lão tam! Ông thật có phúc!"

Giang Phúc Quốc: "????!!!"

"Phóng cái rắm vào mặt mẹ mày đó!"

Giang Phúc Quốc điên lên tung chân cho Tề lão ngũ một cước.

Người sau bỗng nhiên thời lui về phía sau giật mình, mau trốn mở.

"Ai! Có chuyện nói rõ ràng, sao ông lại đánh người?"

Tề lão ngũ lại càng hoảng sợ: "Tôi không có nói lung tung! Người trong thôn chúng ta đều thấy rồi! Hai con trai của ông, rõ ràng đi đến nhà của Lý quả phụ!"

Giang Phúc Quốc là người nóng tính.

Lập tức vơ lấy đòn gánh đánh người!

Tề lão ngũ nhanh chóng chửi rủa chạy ra bên ngoài.

Giang lão tam này!

Đùa chút thôi làm gì căng?!

Trong sân nhà.

Lúc này Diêu Quyên cùng Mộng Ly đều đang giặt quần áo.

Hai người ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau.

Diêu Quyên hơi tái mặt, chị miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Em dâu, đừng nghe người này nói bậy, Tề lão ngũ này, nổi danh nói láo số một thôn Lý Thất chúng ta! Nói bậy nói bạ thôi!"

Liễu Mộng Ly mấp máy môi, gật đầu.

Tuy tiếp tục giặt quần áo, nhưng trong lòng có chút không yên.

Lục tục có người qua đây bán một số thứ.

Không ít người đều đề cập đến chuyện ở nhà Lý quả phụ.

Cái gì cũng nói.

Sắc mặt của Giang Phúc Quốc càng ngày càng khó coi.

Mãi cho đến khi trời chạng vạng.

Lúc hai anh em trở lại, từ xa chỉ thấy Giang Phúc Quốc cầm đòn gánh, không nói một lời đứng trước cửa.

Mặt đen lại, cơ thể căng chặt, trên trán nổi rõ từng sợi gân xanh.

Mí mắt của Giang Châu giật giật.

Vô thức đứng ra đằng sau Giang Minh.

"Anh, tình hình có chút không ổn..."

Giang Minh tuy không nói chuyện.

Thế nhưng cũng rất sợ hãi.

Ba của hai anh em, Giang Phúc Quốc tính nóng như lửa, hai anh em từ nhỏ bị đánh không ít.

Hai người kiên trì đi tới.

Giang Châu mới vừa cợt nhả chào một tiếng: "Ba..."

Còn chưa chào hết câu.

Hai người đã nhìn thấy một cái đòn gánh phang mạnh từ giữa không trung qua.

!!

Chết ba!

Hai anh em hoảng hồn, ba muốn đánh chết người sao?!

May mắn hai người còn trẻ.

Phản ứng rất nhanh, lúc đòn gánh phang tới, hai người nhanh chóng lui về phía sau thoát được.

Suýt nữa gặp Mạnh Bà rồi.

Đòn gánh vừa nãy lướt qua bên tai, còn nghe tiếng gió vù vù!

Nếu đánh trúng người, chắc sẽ phải lên bàn thờ ngắm gà khoả thân!

"Ba! Ba nghe con giải thích! Ba không nghe con trai ngươi nói đã đánh người rồi sao?"

Giang Châu vội vàng nói: "Chết cũng để cho con nói rõ ràng rồi hẵng chết! Nếu không... con chết không nhắm mắt!"

Giang Minh cũng rất khó chịu.