Nhìn thấy mà sợ hãi.
Giang Châu giật mình.
Không cần biết chuyện gì xảy ra, hắn lập tức gọi người đưa đến bệnh viện.
May mắn thay, có một trung tâm y tế gần đó.
Mọi người đưa ông qua lập tức băng bó, rồi đưa thẳng ông đến một bệnh viện lớn.
Sau khi làm xong thủ tục nhập viện rồi báo tin cho Chu Á Mai, Giang Châu ngồi chờ đến tận khi bà đến rồi mới quay lại nhà máy.
Các nữ công nhân lúc này cũng không dám rời đi.
Thấy Giang Châu trở lại, liền mồm năm miệng mười muốn cáo trạng với hắn.
Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Châu quét qua.
Mọi người lập tức im lặng.
"Ai có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Giang Châu trầm giọng nói.
Nhìn thấy cô gái đứng ở phía trước có vẻ muốn nói gì đó, Giang Châu lập tức nhìn về phía cô: "Cô nói đi."
Nữ công nhân này rõ ràng là đang kìm nén.
Khi nghe thấy Giang Châu gọi mình, cô vội vàng nói: "Ông chủ Giang, thật không thể tin được! Lão Vu của chúng ta lại bị người khác đánh!!"
Giang Châu lắng nghe một hồi.
Mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra khi hắn vừa mới rời đi.
Lại có người đến trước cửa.
Nói rằng cũng đến nhập hàng, muốn xem hàng tại trong xưởng.
Vu Tự Thanh sao mà đồng ý được chứ?
Lần trước, khi ông mở xưởng may đã bị Trần Đông Nhĩ lấy trộm mẫu mã rồi phát động cuộc chiến giá cả, dẫn đến việc ông táng gia bại sản.
Lần này, cho dù mục tiêu buôn bánh của Giang Châu không phải ở Phí Thành
Nhưng Vu Tự Thanh vẫn duy trì một tinh thần cảnh giác cao độ.
Ngay lập tức từ chối những người kia.
Không ngờ lúc này hai tên đó lại xông vào.
Xảy ra việc bất thình lình.
Vu Tự Thanh liền vô thức chặn trước cửa.
Mấy tên kia đẩy một cái làm Vu Tự Thanh lảo đảo ngã về phía sau, trực tiếp đập đầu vào cánh cổng sắt.
Cánh cửa sắt có một đoạn hơi vểnh lên, sau cú va chạm thì quẹt qua đầu ông tạo thành một vết thương khá sâu.
Vu Tự Thanh không biết là do hoảng sợ hay do mất máu quá nhiều nên ngất xỉu tại chỗ.
Lúc này hai tên kia thấy tình thế không ổn thì cũng đã bỏ chạy.
"Ông chủ, lão Vũ sao rồi? Bác sĩ bảo sao?"
Nữ công nhân kia rốt cuộc cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
Sắc mặt Giang Châu lúc này đã u ám, bất định.
Hắn liếc nhìn mọi người, sau đó xua tay nói: "Bác sĩ nói không sao, chỉ là mất máu hơi nhiều, phải khâu vài mũi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó mới giao ban với ca đêm
Sau khi đánh thẻ xong cho một nhóm nữ công nhân ca sau đến làm việc, Giang Châu quyết định đến bệnh viện xem một chút.
~~~
Hắn đi thẳng đến bệnh viện.
Chu Á Mai đang ở đó, mắt đỏ hoe, đang thút thít khóc.
Nhìn thấy Giang Châu đi tới, bà vội lau nước mắt, đứng dậy nhường đường cho Giang Châu.
Vu Tự Thanh đã tỉnh lại, cũng may tinh thần của ông vẫn rất tốt.
Trông thấy Giang Châu đi đến, ông nhếch miệng cười một tiếng: "Cháu trai lớn, chú không sao, chỉ xước chút da thôi. Bác sĩ nói chỉ cần khâu mấy mũi rồi tiêm phòng uốn ván là được, hai ngày nữa chú có thể xuất viện!"
Giang Châu đặt túi trái cây trong tay xuống, lông mày cau lại càng sâu.
"Chú Vu, lần sau gặp phải loại chuyện này, cứ đợi đến lúc cháu về sẽ xử lý, đừng có liều mạng với bọn họ."
Giang Châu ngồi xuống, nói: "Cháu sẽ lo tiền thuốc men, chú đừng lo lắng, dưỡng bệnh cho tốt, sau khi bình phục thì quay lại làm việc, tiền công của chú sẽ không bị trừ đâu."
Hắn nói.
Rồi lấy ra từ trong tay một tờ nhân dân tệ, đưa qua.
Đôi mắt Vu Tử Thanh lập tức đỏ lên.
Ông là một đại nam nhân.
Đỉnh thiên lập địa.
Chưa bao giờ được quan tâm đến như vậy.
"Cháu trai lớn à, chú thật sự không thể nhận số tiền này!"
Vu Tử Thanh nói: "Tiền lương cháu đưa đã đủ cao rồi! Chú còn chưa cảm tạ được cháu! Chút vết thương nhỏ này cũng không phải là vấn đề! Thực sự là không cần số tiền này!"
Tuy nhiên, thái độ của Giang Châu rất là kiên định.
Vu Tự Thanh thấy không thể từ chối thì dừng lại, lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhìn Giang Châu nói: "Cháu trai, nếu số tiền này chú thực sự phải nhận, thì chú có thể cầu cháu một chuyện được không? "
Giang Châu gật đầu.
"Chú Vu cứ nói đi."
Vu Tự Thanh im lặng hồi lâu rồi thở dài.
Ông nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà giọng nghẹn ngào.
"Chú mang án trên người, không có cách nào trở về, nếu chú bị bắt sẽ liên lụy đến mẹ chú."
Vu Tự Thanh ngừng chút rồi nói tiếp: "Cháu có thể đem số tiền này về cho mẹ chú được không?"
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Mắt đỏ hoe nhìn hắn rơm rớm nước mắt.
"Cháu đưa số tiền này cho mẹ chú, cứ nói rằng chú gửi tiền cho bà.
Nói với bà rằng chú ở bên ngoài rất tốt, kiếm được nhiều tiền, hiện tại đang rất bận, khi nào rảnh nhất định sẽ quay lại gặp bà. Được không?"
Giang Châu không thể từ chối, cũng không muốn từ chối.
Hắn gật đầu.
Có chút cảm khái.
Nếu bản thân mà không xuất hiện.
Thế thì bà lão đầu hoa râm kia sẽ đau khổ biết bao nếu biết con trai mình tự tử trong đêm giao thừa chứ?
"Thành giao."
Giang Châu bỏ tiền vào túi.
Hắn đứng dậy quay người đi.
Thì nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phía sau.
Giang Châu kín đáo đưa tiền cho Chu Á Mai đang đứng ở cửa.
Hắn căn dặn bà chăm sóc tốt Vu Tự Thanh, không cần lo lắng về tiền viện phí.
Ngày hôm sau.
Giang Châu thuê hai nhân viên bảo vệ.
Lại thuê thêm một người giám sát, giao công việc điểm danh cùng vài việc nhỏ cho ông ta.
Hắn mua ít đồ.
Rồi trở về thôn Lý Thất..
…………
Lúc đi ngang qua cổng thôn, hắn lại thấy Đường Tú Anh đang ngồi ở cửa ra vào, đang bóc ngô khô.
Ở thời đại này.
Mấy nhà nghèo ăn không nổi gạo trắng, đều có bắp ngô phơi khô bó lá treo dưới mái hiên.
Phơi khô rồi xay thành bột, có thể ăn trong nhiều ngày.
"Bà!"
Giang Châu cười cười đi tới.
Đường Tú Anh thấy vậy liền sửng sốt.
Bà nhìn thoáng qua Giang Châu, lập tức để ngô trong tay xuống, đứng dậy muốn đi rót nước cho Giang Châu.
"Bà à, không vội, cháu không khát!"
Giang Châu cười nói.
Đường Tú Anh nghe vậy mới dừng lại.
Bà cầm quải trượng, nhìn Giang Châu, có chút mong đợi nói: "Có tìm thấy chú Vu của cháu không? Nó thế nào rồi? Có thể về thăm bà một chút được không?"
Giang Châu dừng lại một chút, sau đó cười cười nói: "Có thể! Đương nhiên có thể! Chỉ là trong khoảng thời gian này, chú Vu đang bận việc kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền. Chú ấy bảo khi nào hết bận, vào một ngày đẹp trời sẽ trở lại! "
Đường Tú Anh gật đầu.
Lau đi nước mắt.
Bà lẩm bẩm: "Ai mà muốn nó kiếm tiền chứ? Ở tuổi này mà kiếm tiền thì có ích lợi gì? Tên tiểu tử hỗn láo này, sao nó còn chưa quay lại chứ......"
Hai mắt Giang Châu nóng rực lên.
Hắn bước tới và nhét một tờ tiền 10 tệ vào tay Đường Tú Anh.
"Bà à, cầm lấy số tiền này đi. Chú Vu nhờ cháu đưa cho bà. Chú Vu nói qua một khoảng thời gian ngắn nữa nhất định sẽ quay về, bà đừng lo lắng!"
Đường Tú Anh cầm lấy tờ tiền.
Cẩn thận cất nó vào túi.
Giang Chu tạm biệt bà.
Rồi rời đi.
~~~
Về đến nhà.
Hai tiểu bảo bối đã vội vàng chạy đến.
"Ba ba! Về rồi! Về rồi! Muốn ôm, ôm một cái!"
"Viên Viên cũng muốn!"
Giang Châu lập tức đặt đồ trong tay xuống, bế hai tiểu bảo bối lên, một trái một phải.
Ôm hai tiểu bảo bối không bao lâu, Giang Châu lại thấy bả vai của mình lại hơi ướt.
Hắn hơi sững sờ.
Nhìn lại thì thấy hai tiểu bảo bối đang khóc.
Đôi mắt rưng rưng đẫm lễ, mỗi khi chớp mắt là có một giọt lệ lăn dài trên má.
Giang Châu lập tức vươn tay ra lau: "Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Đoàn Đoàn lập tức nức nở, khóc đến nỗi Giang Châu cảm thấy có lỗi: "Baba không đưa Đoàn Đoàn đi chơi, Đoàn Đoàn nhớ baba"
"Oa oa oa, Viên Viên, Viên Viên khóc… Viên Viên khóc… Viên Viên nhớ baba "
Hai tiểu bảo bối khóc đến thở không ra hơi.
Giang Châu lập tức cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hắn cúi xuống thơm vào má hai tiểu bảo bối một cái.