Hắn cười nói: "Chú à, cháu không định làm quần áo".
Giang Châu vươn tay, làm một cái ký hiệu: "Làm hoa cài đầu."
Đôi mắt của Vu Tự Thanh đột nhiên trừng lên.
"Cái gì?"
Thiếu chút nữa là ông tưởng mình đã nghe nhầm!
"Hoa cài đầu? Hoa cài đầu mà mấy cô gái hay buộc trên đầu đấy á?"
Giang Châu cười cười gật đầu.
"Đúng vậy, hoa cài đầu rất dễ làm, nếu tiêu thụ tốt thì sẽ có tiền mua thêm vải."
Vu Tự Thanh càng nghe càng cảm thấy không đáng tin cậy.
Đây chính là hơn một ngàn thước vải đấy!
Mang tất cả ra làm hoa cài đầu?
Thái dương ộng giật lên phừng phực.
Ông vốn hỏi thêm mấy câu, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng.
Nếu xét về tình.
Ông nợ Giang Châu một cái nhân tình.
Về lý.
Giang Châu là ông chủ.
Vu Tự Thanh nghiến răng, gật đầu nói: "Thành giao! Cháu muốn bao nhiêu người? Chú đi tìm cho cháu!"
Giang Châu duỗi ra ba ngón tay.
Vu Tự Thanh thở phào nhẹ nhõm.
"Ba người sao? Được rồi! Chú đi..."
Thực ra.
Sau khi nhà máy đóng cửa.
Rất nhiều nữ công nhân trước đây ông kéo về nhờ nhờ những mối quan hệ đều không dám đến nữa.
Về cơ bản, họ đến đây để làm ngoài giờ lúc rảnh rỗi để kiếm thêm một khoản phụ thu.
Bất ngờ thay, nhà máy chưa kịp phát lương mà đã phá sản.
Không ít người ra đi mà không hỏi đến lương.
Vu Tự Thanh làm gì còn mặt mũi đi gọi người nữa chứ?
Chỉ là lần này là do Giang Châu yêu cầu, ông lại không thể từ chối.
Ông khẽ cắn răng.
Ba người thì ba người!
Đi cầu từng người chắc là vẫn được.
Trong đầu Vu Tự Thanh thoáng nghĩ vậy.
Chỉ là.
Không đợi ông nói xong.
Giang Châu đã mỉm cười lắc đầu.
"Chú Vu, không phải 3, mà là 30."
Giang Châu nói thêm.
Vu Tự Thanh: "??????"
Cái Gì?!
Ba mươi người?!
Đứa cháu này của ông bị điên à?!
………………
Một giờ chiều
Bên ngoài Nhà máy May mặc Phí Thành số 1.
Hai người đàn ông đang đứng đó.
Một người vô cùng trẻ trung, nét mặt khôi ngô tuấn tú, khóe miệng luôn cong lên, dáng vẻ tươi cười, trông cực kỳ thân thiện.
Còn một người khác.
Lại được khá nhiều người biết đến.
Đó là Vu Tự Thanh, người từng là công nhân bốc vác trong xưởng may.
Có không ít nữ công nhân nhìn thấy Vu Tử Thanh, lập tức có người lên tiếng.
"Anh Vu, sao rồi? Tiền đã trả hết chưa? Hai ngày nay tôi nghe người ta nói bọn cho vay nặng lãi đến tận cửa nhà anh, anh không sao chứ?"
"Đúng vậy nha! Chị Chu của tôi đâu rồi? Bây giờ thế nào? Từ chức rồi cũng không sao, giờ để chị ấy làm công nhân tạm thời đi! Một tháng cũng có thể kiếm được một chút tiền, trợ cấp tuy ít nhưng còn hơn không!"
"Anh Vu, người trẻ tuổi đứng bên cạnh anh là ai vậy? Sao tôi chưa thấy qua bao giờ?"
~~~
Ở thời đại này
Tâm tư của mọi người cũng tương đối đơn thuần.
Đặc biệt là công nhân trong các doanh nghiệp nhà nước ít có năng lực cạnh tranh. Thế nên việc quan tâm đến nhau cũng là thật tâm.
Vu Tự Thanh bắt đầu nóng mặt.
Ông không nói gì.
Chỉ liếc xéo về phía Giang Chu.
Sau đó, ông quay ngươi giơ một tấm biển đang dựa vào cây ở phía sau ông.
Trên bảng gỗ có chữ viết lớn bằng than đen.
Chữ có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng đủ lớn và đủ rõ ràng.
Giang Châu cao giọng nói: "Tuyển dụng đây! Tuyển nữ nhân công! May quần áo bằng máy may! Một ngày 3 tệ!"
Tốt rồi.
Tiếng hô này lập tức khiến Vu Tự Thanh giật mình.
Ba tệ một ngày.
Mức lương này quả là cao đến đáng kinh ngạc!
Họ làm trong xưởng may, tính đủ một tháng, cộng thêm nhiều khoản phúc lợi, tổng cộng là 60 tệ!
3 tệ một ngày!
Có cao quá không?!
Lúc này, có không ít người vây hắn.
Vội vàng hỏi.
"Làm gì vậy? Có phạm pháp không? Tiền lương cao như vậy cơ à?!"
"Đúng thế, làm cái gì vậy? Có khó không? Có đáng tin không?"
"Lão Vu, ông biết người này à? Tại sao cần công nhân nữ? Làm gì vậy?"
~~~
Giờ cũng đã khác xưa.
Khẩu hiệu cũng đã đổi thành - "Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời!"
Giang Châu cươi cười giải thích cho từng người một.
"May quần áo với giá 3 tệ một ngày, bằng một ngày tiền công. Đi làm lúc tám giờ sáng và tám giờ tối tan làm!"
"Nếu đến làm sau khi tan làm ở đây lúc 5:30, sẽ được 1 tệ rưỡi nếu làm đến 10:30 tối!"
Những công nhân nữ ở đây.
Tất cả đều là nhân viên chính thức của Nhà máy may Phí Thành số 1.
Tay nghề không phải bàn.
Nếu mà có thể kiếm thêm thu nhập ngoài giờ làm, thì không gì tốt hơn nữa.
Chốc nữa Giang Châu sẽ chạy đến chợ lao động.
Thuê thêm một nhóm công nhân để làm việc ban ngày.
Chia ra làm hai ca làm việc.
Người ngừng làm chứ máy may không ngừng.
Những bông hoa từ 1000 thước vải chắc chắn sẽ sớm được hoàn thành!
Nghe Giang Châu nói
Rất nhiều người quan tâm.
Kiếm tiền trong thời gian rảnh rỗi bằng công việc quen thuộc, ai mà không muốn chứ?
Chỉ là……
Vài người lại vô thức nhìn về phía Vu Tự Thanh đang đứng bên cạnh, trong lòng lại thất nhụt chí.
"Có tin được không?"
Trong đám đông.
Có ai đó nói vậy rồi hỏi nhỏ, "Vạn nhất anh chỉ làm một hai tháng, không kiếm được xu nào, làm lãng phí thời gian của chúng tôi, thì xử lý làm sao?"
"Đúng vậy nha... Dù sao thì thời nay may quần áo kinh doanh cũng khó lắm! Anh nhìn lão Vu đi! Chúng tôi đều là những người lương thiện, cũng chỉ muốn kiếm chút tiền. Không muốn lấy giỏ trúc mà múc nước, làm con dã tràng nhọc lòng mà chả được công cán gì! "
"Đúng rồi, tôi cũng lo lắng chuyện này..."
…
Một nhóm người này…
Tuy nói quá thẳng, nhưng đó lại là sự thật.
Mặt Vu Tự Thanh nóng bừng.
Ông cúi đầu, ước gì mình có thể chui xuống đất!
Những người này lúc trước đều tin tưởng mình nên mới đến làm việc.
Thế mà……
Vu Tự Thanh càng nghĩ càng cảm thấy mình đang liên lụy đến Giang Châu.
Sắc mặt trở lên khó coi.
Ông ngẩng đầu nhìn Giang Châu, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Nhưng mà lại thấy hắn vẫn cười tủm tỉm nhìn mấy nữ công nhân như cũ.
Giang Châu cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, tiền lương sẽ trả ngay trong ngày! Nếu như không trả được ngay, thì chậm nhất là một ngày sau sẽ có!"
Quyết toán ngay trong ngày.
Đây quả thực là vô tiền khoáng hậu.
Ngay khi câu kia được vang lên.
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên!
Woa!
Nói như vậy, thì ngay cả khi xưởng may của chàng trai trẻ kia không trụ được, thì tiền công không thể nhận được của bọn họ...
Cũng chỉ là một ngày.
Một đám người thấy vậy liền rục rịch.
Ngay khi mọi người còn đang do dự, Giang Chu lại tung ra liều thuốc mạnh hơn.
"Chỉ có 30 suất! Đến trước, tuyển trước! Đủ người là không tuyển nữa!"
Giờ tốt rồi.
Ngay khi hắn nói xong câu này.
Lập tức có không ít người chen nhau nhận chỗ.
"Tiểu đệ! Chị này! Cho chị một suất! Dù sao về nhà cũng không làm gì! Hôm nay có thể đi làm luôn được!"
"Tôi nữa! Tôi nữa! Năm tiếng được một tệ rưỡi đấy! Ai lại không cần tiền chứ?!"
"Tôi cũng vậy! Kiếm ít tiền mua thịt cho con!"
~~~
Giang Châu nhanh chóng lấy giấy bút ra, viết tên của từng người một.
Đánh số từ một đến ba mươi mốt.
Cho dù là một nhà máy hay một công ty.
Điều quan trọng nhất là thứ tự.
Sau khi đăng ký xong.
Là đã đến giờ làm việc.
Các nữ công nhân liền bấm chuông đi làm.
Giang Châu cũng cất cuốn sổ cùng cây bút chì vào túi bên người.
Vừa quay đầu lại, hắn đã thấy Vu Tự Thanh giơ ngón tay cái lên với hắn cùng với vẻ mặt tán thưởng.
"Con trai lão Giang, được đấy! Sau này cháu chắc chắn là đại nhân vật! Ít nhất là phải mạnh hơn so với chú!"
………………