Giang Châu đi một vòng.
Phát hiện trên không ít máy may còn có làm vải vóc.
Giang Châu cầm lên.
Nhìn thoáng qua.
"Đây là georgette chấm bi phổ biến nhất đoạn thời gian trước!"
Vu Tự Thanh trông khá buồn bã, có chút ưu tư, thở dài nói: "Lúc đầu nghĩ dựa vào loại vải này kiếm một khoản tiền, không ngờ..."
Việc buôn bán chính là như vậy.
Phất nhanh cùng tai hoạ, ai cũng không biết trước được.
Đây là chất liệu georgette với họa tiết chấm bi đỏ.
Cầm ở trong tay, vừa mềm mại lại ôm sát vào da.
Chất vải vô cùng sáng bóng lại đẹp.
"Số vải này, còn bao nhiêu?"
Giang Châu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vu Tự Thanh sửng sốt, một lát sau mới tỉnh táo đáp.
"Cháu tới xem xem."
Chú nói, mang theo Giang Châu rời nhà kho, đẩy cửa ra.
Mí mắt của Giang Châu bỗng nhiên giật giật.
Tốt quá.
Hiện tại hắn đã biết, vì sao Vu Tự Thanh lại lỗ nhiều tiền như vậy!
Loại vải georgette chấm bi đỏ này được chất từng đống từng đống ở một góc nhà kho.
Giang Châu nhìn lướt qua đại khái, chắc phải có hơn 1,000 thước.
"Số vải này, giờ đã quá hạn, nhưng nếu cháu hạ giá bán, chắc cũng có thể bán được ít tiền!"
Giang Châu nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Hắn vuốt ve chất vải, cười cười, nói: "Trước giữ lại."
Sau đó, hai người dạo qua một vòng xưởng may Thanh Thanh.
Giang Châu nắm chắc tâm lý, cũng vô cùng hài lòng.
Hai người đi tới, khóa cửa lại, Vu Tự Thanh bỏ chìa khoá vào trong tay của Giang Châu.
"Xưởng may này sẽ là của cháu!"
Vu Tự Thanh hơi xúc động: "Cháu à, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ, chú quen thân với thư ký của bí thư huyện, cháu nghĩ ra cái tên gì hay, cứ nói cho chú biết một tiếng, chú sửa lại giúp cháu, cũng chỉ là chuyện đi theo quy trình, mấy gói thuốc lá là giải quyết được!"
Giang Châu gật đầu, nói cám ơn.
Vu Tự Thanh muốn mời Giang Châu ở lại ăn cơm.
Nhưng hắn khăng khăng phải về nhà.
Chú đưa Giang Châu đến bến xe.
Mắt thấy Giang Châu sắp đi vào, Vu Tự Thanh rốt cuộc không nhịn được.
Y nhanh chóng tiến lên, mắt đỏ hoe, nói: "Cháu à, cha mẹ chú... hiện giờ thế nào rồi?"
"Trong thôn thì sao? Không ai bắt nạt bọn họ chứ!?"
Vu Tự Thanh biết mình bất hiếu.
Vào thời đại này, ở vùng nông thôn, gia đình không có con trai, thì sẽ bị người ta bắt nạt khắp nơi.
Thế nhưng nếu trở về, bị nhốt vào khám, sau khi ra tù càng liên lụy toàn gia!
Bỏ xứ mấy năm nay, giờ nào khắc nào chú cũng đang chịu dày vò.
"Chú."
Giang Châu dừng một chút, vỗ nhè nhẹ trên cánh tay của chú.
"Ông đi hai năm rồi, hiện tại thân thể của bà cũng không tốt lắm."
Giang Châu nhẹ giọng nói: "Bà rất nhớ chú, mong chú trở về thăm nhà."
Vu Tự Thanh sửng sốt, như bị sét đánh giữa trời quang, nước mắt trong nháy mắt lăn dài.
Một người đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông trung niên 36 tuổi.
Giữa bến xe người đến người đi, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, ôm đầu, khóc không thành tiếng.
"Cha... cha! Con trai bất hiếu! Bất hiếu!"
~~~
Trở lại thôn Lý Thất.
Sắc trời đã sập tối.
Lúc này cả nhà sống trong ngôi nhà đất do Giang Minh xây dựng sau này.
Đối diện chính là bãi sông.
Nhà đơn.
Dây điện chưa kéo qua.
Xuyên qua bãi sông, nhìn thấy ngọn đèn dầu lờ mờ trong sân.
Trong lòng hắn ấm áp.
Bước nhanh tới.
Đẩy cửa ra.
Giang Minh đang ngồi ở trong sân.
Trên bàn bát tiên, đặt một quyển sổ, anh đang cầm bút máy, viết cái gì đó.
Thấy Giang Châu trở về, Giang Minh đem khép quyển sổ lại.
"Em mới vừa về à?"
Anh đứng dậy, đi vào bếp.
Rồi sau đó bưng ra một chén sủi cảo.
"Hồi chiều mẹ để lại cho em, nhân rau hẹ thịt heo, nhanh ăn đi."
Giang Châu cảm thấy ấm áp.
Đi tới, nhận đũa, bắt đầu ăn sủi cảo.
Ăn hai cái, hắn vui vẻ cười toe toét nói với Giang Minh.
"Anh, không có dấm chua, không có mùi vị gì cả."
Giang Minh: "..."
Anh lại vào bếp bưng ra một cái chén, múc cho Giang Châu chút dấm chua.
Bưng ra, để ở trước mặt hắn.
Trên bàn, ngọn đèn dầu chập chờn.
Giang Minh nhìn Giang Châu cúi đầu há miệng lớn ăn sủi cảo, khẽ cau mày.
"Chưa ăn cơm chiều?"
"Dạ."
Giang Châu cũng không ngẩng đầu lên: "Quá bận, không có thời gian ăn, còn phải vội vã chạy trở về."
"Đi tỉnh thành làm ăn, cả cơm cũng không kịp ăn."
Giang Minh buồn bực nói: "Trước đây không phải khôn khéo lắm sao? Sao giờ lại để bụng đói?"
Giang Châu ăn nửa chén nhỏ.
Cái bụng đói cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Giang Minh, nhếch miệng cười, lộ ra một ngụm răng trắng.
"Sao, anh, lo cho em à?"
Giang Châu cười lại ăn hết một chiếc sủi cảo: "Sau này chắc chắn em ăn no mới về."
Giang Minh: "..."
Ai lo cho hắn?
"Được rồi."
Giang Châu kinh ngạc nói: "Sao anh còn chưa ngủ? Đã giờ này rồi?"
Giang Minh không nói một lời.
Anh đứng dậy, đem sổ sách đẩy tới trước mặtcủa Giang Châu.
"Đây là khoảng thời gian này sổ sách."
Anh nói: "Em nhìn đi."
Giang Châu vừa nghe, lập tức đau đầu.
Anh của mình có tính cách gì, trong lòng hắn rõ ràng.
Chắc trong khoảng thời gian này kiếm tiền dùng tiền, anh đều ghi lại từng khoản một!
Giang Châu ăn xong sủi cảo.
Nhìn Giang Minh, chân thành nói: "Anh, chi tiêu trong nhà, đều do anh quản, sổ sách này, anh cũng không cần cho em xem, một đại gia đình ăn uống đều do anh phụ trách, cái này..."
"Bịch."
Giang Châu còn chưa nói hết câu.
Đã bị một âm thanh cắt đứt.
Trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh cực kỳ chói tai.
Theo ánh đèn dầu hoả, Giang Châu liếc mắt liền thấy một cái túi được để ở trên bàn.
Túi dùng dây thừng cột chặt.
Hắn nhận ra ngay.
Đây là tiền 5,000 tệ."
Giang Minh nói: "Trong nhà còn 2,000 để dành, dùng cho chi tiêu trong nhà, còn số tiền này, em cầm đi, tỉnh thành không thể so với Huyện Khánh An, chỗ cần dùng tiền rất nhiều."
Giang Châu ngây ngẩn cả người.
"Anh hai, tiền này..."
"Bảo em cầm thì cứ cầm."
Giang Minh nhíu mày: "Sao lại giống mẹ vậy?"
Trong lòng Giang Châu trào dâng tình cảm ấm áp mãnh liệt.
"Anh, cảm ơn."
Cổ họng hắn hơi thắt lại, nhẹ nhàng nói.
Hai anh em đứng đối diện, Giang Minh trông có chút mất tự nhiên.
"Chớ học trò của người thành phố."
Giang Minh nói: "Cám ơn gì chứ?"
Anh nói, tiện tay thu lại sổ sách còn có bút viết, nhét vào túi.
"Buôn bán xong rồi, cũng phải nhớ đọc sách."
Giang Minh nhìn Giang Châu, dường như có chút băn khoăn, mới đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay của Giang Châu.
"Cố gắng một chút, không thi đậu cũng không sao, đến lúc đó chúng ta xây nhà, trong túi có tiền, ai dám coi thường chúng ta?"
Giang Châu gật đầu.
Hắn nhếch miệng cười.
Trong lòng lại dâng trào cảm xúc.
Đời trước.
Sao hắn lại không phát hiện, anh hắn thương hắn như thế chứ?
Hắn luôn muốn đối đầu với Giang Minh khắp nơi, cảm thấy cha mẹ thích anh hai không thích mình.
Bây giờ sống lại một đời.
Hắn mới hiểu được.
Thì ra máu mủ tình thâm, tình thân, không phải không có lý.
Giang Minh trở về phòng, tắt đèn đi ngủ.
Giang Châu nhìn tiền trong túi vải, bắt đầu suy nghĩ xa xôi.
Hắn nghĩ, lần sau đi Phí Thành.
Có thể mang theo cha mẹ cùng đi thăm nhà xưởng.
Còn nữa, đi thăm chị ba.
Cũng không biết giờ chị ấy thế nào rồi.
~~~
* Georgette là một loại vải crêpe hoàn thiện tuyệt đối, nhẹ, xỉn màu được đặt theo tên của nhà may váy người Pháp đầu thế kỷ 20 Georgette de la Plante. Ban đầu được làm từ lụa, Georgette được làm bằng sợi có độ xoắn cao. Bề mặt nhăn đặc trưng của nó được tạo ra bởi các sợi xoắn S và Z xen kẽ ở cả sợi dọc và sợi ngang