Tay chân của Liễu Mộng Ly lạnh toát.
Cô không dám tưởng tượng Giang Châu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Thấy Giang Châu thu tay về.
Cô gần như vô thức tiến lên một bước, rồi sau đó, đưa tay ra, vòng qua eo hắn, ôm chặt lấy hắn.
Thân thể gầy nhom, ấm áp và thơm ngát trong đêm mưa này.
"Đừng sợ, không sao, anh về rồi."
Cô đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng Giang Châu, hạ thấp âm điệu: "Giang Châu? Anh về nhà rồi."
Trái tim dần nguôi ngoai.
Giang Châu cúi đầu, liếc nhìn Liễu Mộng Ly trong vòng tay.
Hai người ôm nhau hồi lâu.
Yết hầu của Giang Châu lăn lên lăn xuống, sau đó, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Cảm ơn em, vợ à."
Hắn nói nhẹ nhàng.
Mà trong tâm trí.
Một ý nghĩ dần dần xuất hiện.
Hắn nghĩ.
Trọng sinh một kiếp, dù sao cũng phải làm chút chuyện gì đó, mới có đủ khả năng bảo vệ bản thân và gia đình.
… …
Ba ngày sau.
Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Giang Châu không nói cho gia đình biết.
Sợ họ lo lắng.
Liễu Mộng Ly hỏi qua, hắn ậm ừ lảng tránh.
Nhưng trong đầu mơ hồ nảy ra một ý nghĩ.
Thời đại này.
Muốn bảo vệ tính mạng, bảo vệ vợ và gia đình, yên ổn kiếm tiền, chỉ dựa vào bản thân thôi là chưa đủ.
Hắn phải làm chút gì đó mới được.
Ngày hôm đó.
Buổi trưa, Tề Ái Phân trở về với đôi mắt đỏ hoe.
Bà đẩy xe đẩy tay.
Trên xe đẩy tay, Giang Phúc Quốc đang ngồi, một tay gác lên chân, tay kia cầm gậy, miệng mắng hùng hổ gì đó.
Hai anh em Giang Châu và Giang Minh vừa từ huyện trở về.
Giang Châu quyết toán sổ sách trong đoạn thời gian này với Trương Mỹ Vân.
Vừa trở về, đã nghe thấy Tề Ái Phân khuyên Giang Phúc Quốc.
"Sao ông lại cãi nhau với người ta? Đều là thôn xóm láng giềng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Lần sau gặp lại thì làm sao?"
Tề Ái Phân nói: "Lão Trương đầu cũng không tệ với gia đình mình, chỉ là nói chuyện có hơi khó nghe. Tính khí này của ông..."
"Im miệng!"
Giang Phúc Quốc tức giận gõ mạnh cây gậy: "Bà là đàn bà, biết cái gì? Lão Trương đầu đó, nói chuyện không xuôi tai, tôi còn không thể nói ông ta vài câu?"
"Cái lão già chết tiệt này, chính là nhìn thấy nhà ông đây có hai đứa con trai có tiền đồ, trong lòng không thông thuận!"
"Thằng con trai đó ông ta, là cái thá gì? Không phải cũng chỉ học trung học đệ nhất cấp thôi sao? Khoe mẽ gì chứ?"
"Ngày ba bữa, ông ta có được ăn thịt giống như ông đây không? Đúng là đồ ngu dốt!"
~~~
Giang Minh đuổi xe lừa đi vào.
Thấy hai người con trai trở về.
Tề Ái Phân lập tức vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Giang Phúc Quốc.
"Nhìn ông đây làm gì?!"
Giang Phúc Quốc ngồi trên xe đẩy tay, đang bực bội, sắc mặt u ám.
Nhìn thấy Tề Ái Phân nháy mắt với mình.
Ông càng bực tức thêm.
"Bà cũng vậy! Đàn bà trong nhà, không có mắt nhìn! Ông đây cãi nhau với ông ta, sao bà còn lôi kéo tôi?! Chỉ toàn cản trở tay chân!"
Giang Châu nhảy xuống xe.
Đi vào sân.
"Sao vậy?"
Hắn cười nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nghe thấy giọng nói của Giang Châu, Giang Phúc Quốc sửng sốt một chút, sau đó mới quay đầu lại liếc nhìn.
Thấy hai người con trai bước vào.
Lúc này ông không nói gì, móc lấy Hồng Tháp Sơn (hiệu thuốc lá) từ trong túi ra, lắc lấy một điếu, ngậm lên miệng.
"Cháu trai lớn, đi lấy cho ông một cục than!"
Ông buồn buồn nói: "Hôm nay ông mày, được hút Hồng Tháp Sơn rồi! Để cho bọn họ đỏ con mắt lên!"
Giang Hạo Minh gục gặt đầu, chạy tới bên bếp lò chuẩn bị dùng kẹp sắt gắp lấy than.
Giang Châu vui lên.
"Ba, Hạo Minh mới bao lớn? Không sợ gắp tay chân lóng ngóng à?"
Giang Minh không nói gì.
Liếc nhìn con trai nhà mình.
Người sau nhất thời bất động.
Giang Minh đi tới, mò lấy diêm ra, châm thuốc cho Giang Phúc Quốc.
Người sau sững sờ, đang định mắng y là đồ con phá của, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
"Dùng diêm đốt thế này! Một que bao nhiêu tiền? Ông đây dùng nổi!"
Giang Phúc Quốc hút thuốc, cuối cùng cũng dịu lại.
Giang Châu đi đến bên cạnh Tề Ái Phân, thấy bà mặt mày ủ dột.
"Sao vậy? Mẹ?"
Tề Ái Phân dè dặt liếc nhìn Giang Phúc Quốc, sau đó hạ thấp giọng, thì thào: "Chính là lão Trương đầu..."
Thì ra là hôm nay, Tề Ái Phân ra đồng bón phân.
Giang Phúc Quốc ở nhà ngột ngạt rảnh rỗi đến cuống cuồng, thế là mới kêu Tề Ái Phân đẩy ông ra đồng ở đó.
Ông ngồi thẳng lưng trên xe đẩy tay, cùng mấy thôn dân luyên thuyên suốt buổi.
Kể từ sau khi hai con trai kiếm ra tiền, Giang Phúc Quốc luôn đi trên mây.
Hãnh diện lắm!
Nhưng mà ai lại trông mong bạn tốt?
Lão Trương đầu nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng được nước của ông, quả thực kìm lòng không đậu.
Nói lời châm chọc.
Nói bóng nói gió hai anh em Giang Minh và Giang Châu không học thức.
Kiếm tiền nhiều hơn nữa, lại có ích gì?
Nói cho cùng vẫn là kẻ nhà quê chân lấm bùn đất, không ổn định, nào so bì được với Giang Minh Phàm, con trai của Giang Phúc Toàn?
Người ta ra ngoài, ăn cơm nhà nước!
Sinh viên đại học, phượng hoàng vàng!
Phần mộ tổ tiên, nở mày nở mặt!
Lần này đã khiến Giang Phúc Quốc nổi giận.
Ngay lập tức cãi nhau rùm beng với lão Trương đầu.
Giang Phúc Quốc tánh tình nóng nảy.
Đoán chừng nếu không phải cái chân này còn bó bột.
Ông đều có thể lao xuống và đánh nhau với người ta!
"Phượng hoàng vàng với không phượng hoàng vàng thá gì?"
Giang Phúc Quốc khịt mũi: "Cho dù thi đậu đại học, không phải cũng vẫn âm thầm làm ăn thế sao? Quý giá chỗ nào? Trước đây còn phải nhờ ông đây cấp tiền sinh hoạt phí nữa!"
"Nói cho cùng, vẫn là phải có tiền! Hừ! Ông đây không học thức, vẫn ngày ngày ăn thịt như thường!"
Giang Châu cười, không nói gì.
Giang Minh im lặng một lúc, sau đó vẫy tay với Giang Hạo Minh.
"Lại đây."
Giang Hạo Minh gật gật đầu.
Ngoan ngoãn chạy lại.
"Ba."
Giang Minh đáp một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu cậu.
"Con học hành cho ngoan, nghe chưa?"
Giang Hạo Minh gật đầu.
Giang Phúc Quốc hút xong điếu thuốc, cười toét miệng vui vẻ.
"Cháu trai lớn, nếu cháu thi đậu đại học, ông sẽ mua cho cháu hai dây pháo, treo ở cửa, đốt một ngày một đêm, nói cho lão Trương đầu ông ta nghe một ngày!"
Tề Ái Phân nhìn thấy Giang Phúc Quốc cuối cùng cũng hết giận.
Đi tới, chuẩn bị dìu ông xuống.
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn bà.
"Đàn bà trong nhà, toàn nghĩ cho người ngoài không!"
Ông lại quay lại hét lên: "Mày làm con kiểu gì vậy?! Qua đây cõng ba mày xuống!"
Giang Minh: "..."
Giang Châu bước vào nhà.
Liễu Mộng Ly đang đọc sách.
Hắn tiện tay cầm một quyển tài liệu dạy học lên, giở lật vài trang.
"Vợ à? Thế nào?"
Liễu Mộng Ly nhìn hắn, cười nói: "Tạm được."
Giang Châu biết rõ điều đó.
Vợ nhà mình, đến từ thành phố lớn, được học hành tử tế, nếu không cũng sẽ không được đánh giá là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Giang Châu mím môi.
Lúc này trong đầu chợt thoáng qua rất nhiều ý nghĩ.
Thực ra.
Kể từ lần trước gặp nạn, hắn đã luôn nghĩ đến.
Muốn bảo vệ mình, bảo vệ gia cái nhà này, chỉ dựa vào làm ăn, dựa vào tiền bạc thôi thì chưa đủ.
Điều hắn cần là mối quan hệ, một mạng lưới quan hệ đủ có sức nặng.
Nếu không, dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng chỉ có thể bị nói là nhà giàu mới nổi, nhà quê chân lấm bùn, nhân vật nhỏ không mặt mũi gì.
Mà những năm tháng này, muốn tích góp mối quan hệ, con đường tắt nhanh nhất chỉ có một.
Đi học.
Nhìn chung lịch sử.
Trong vài thập kỷ tới.
Toàn bộ các quan chức cấp cao đều xuất thân từ các trường đại học ở thành phố.
Kiếp trước Giang Châu phát tài tương đối muộn.