Giang Châu nghe vậy liền gật đầu.
Hắn ngồi xổm xuống và chia tất cả các tờ giấy thi một cách gọn gàng, rồi đếm bảy mươi tám tờ giấy thi cho mỗi một môn.
"Những thứ còn lại bán ở đây, tôi sẽ đưa chúng tới trường."
Giang Châu nói.
Giang Thành Tài thấy Giang Chu không nhờ mình giúp nữa, cậu mới yên tâm nở nụ cười rạng rỡ.
"Ai nha! Cậu cứ đi đi! Mấy tờ giấy thi còn lại cứ để ở đây bán! Tôi sẽ giúp cậu trông chừng!"
Giang Châu cầm tờ giấy thi đi thẳng đến trường trung học cơ sở 1 Khánh An.
………………
Trường trung học cơ sở 1 huyện Khánh An là một trường trung học lâu năm.
Học sinh ở các thôn, trấn gần đó muốn vào đại học đều phải đến đây học rồi làm hồ sơ học sinh.
Giang Châu ôm bài thi vào rồi chào hỏi bảo vệ.
Ở thời này việc ra vào trường học không bị hạn chế nghiêm ngặt như thời sau.
Chỉ cần đăng ký thông tin ra vào với bảo vệ là được.
Giang Châu ôm đống bài thi đi vào trong trường.
Hắn đến thẳng văn phòng của giáo viên.
Hỏi một vòng mới tìm được Trương Thanh.
Trương Thanh vừa mới tan tiết giảng trở về, khi nhìn thấy Giang Châu hai mắt liền sáng lên!
"Ai nha! Cậu đến rồi à! Hôm nay cậu có mang theo bài thi không?"
Anh kinh hỉ nói: "Để tôi xem một chút nào!".
Trương Thanh vội vàng đi tới.
"Tất cả đều ở đây, mới có 3 đề bài mới, tiếng Anh, tiếng Trung và toán học."
Giang Châu nói.
Trương Thanh vừa nghe nói còn có đề kiểm tra toán của mình, trên mặt lập tức nở nụ cười!
Ai nha!
"Thật sự là cảm ơn tiểu đồng chí rất nhiều!"
Trương Thanh cầm tờ bài thi lên nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy hứng thú!
Chất lượng của bài thi này đơn giản là quá cao!
"Cô Triệu, cô Lưu, đến xem thử đi! Đây còn có bài thi tiếng Trung và bài thi tiếng Anh!"
Ở một góc hẻo lánh khác của văn phòng.
Sau khi nghe thấy Trương Thanh nói vậy, hai nữ giáo viên liền vội vàng đứng dậy.
"Ở đâu? Tôi xem! Thật sự có bài thi của trường Trung học cơ sở 1 huyện Nhiêu Bình sao?"
Lúc hai người này vừa đứng lên, mí mắt Giang Châu liền nhảy lên một cái.
Không vì bất cứ điều gì khác.
Mà vì hai nữ giáo viên này lại tình cờ mặc váy hoa mà Giang Châu bán.
Một người mặc cùng áo sơmi bằng lụa mỏng.
Còn một người thì mặc áo dài tay bằng sợi tổng hợp
"Tôi xem một chút! Tôi xem một chút!"
Triệu Sở Hồng đi tới, nhanh chóng cầm tờ giấy lên xem.
Nhìn lướt qua, thấy trên tờ giấy là tiếng Anh.
"Ồ! Thực sự là bài thi tiếng Anh!"
Cô cầm lấy rồi xem xét kỹ, nhưng càng nhìn khuôn mặt của nàng càng lúc càng khó coi.
Thực sự thì...
Ở thời đại này, thiếu nhất chính là giáo viên tiếng Anh.
Đặc biệt là ở huyện nhỏ, những giáo viên tiếng Anh này thậm chí còn không biết các ký hiệu phiên âm!
Chưa kể đến ý nghĩa của những từ này!
Muốn hiểu rõ một bài thi tiếng Anh.
Có khi họ phải tham khảo rất nhiều từ điển tiếng Anh khác nhau.
"Câu trả lời này, sao lại chọn đáp án này? Sao lại tôi không hiểu được?"
Đáp án của đề thi tiếng Anh tất nhiên là trắc nghiệm đơn giản a, b, c, d.
Cũng không thể mong đợi vào việc Ngô Mậu Thanh có thể viết tất cả các ghi chú vào từng cái đáp án.
Bầu không khí có chút khó xử.
Trương Thanh cũng cau mày, nghĩ một chút liền lẩm bẩm nói: "Cô Triệu, ở trường chúng ta thì tiếng Anh của cô là tốt nhất. Nếu mà ngay cả cô cũng không hiểu rõ, thì cũng chỉ có thể từ bỏ môn tiếng Anh mà thôi."
Triệu Sở Hồng nghiến răng không nói gì.
Từ bỏ tiếng Anh.
Ở cái thời đại này không phải bình thường sao?
Đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Mấy năm gần đây khi mà kỳ thi đại học được mở lại, có bao nhiêu người trên cơ bản là nộp giấy trắng trong bài thi tiếng Anh chứ?
Hoặc là đều chọn đáp án trắc nghiệm theo kiểu đánh một hàng dọc từ 10 đến 20 câu.
Không hơn.
Phong tỏa một thời gian dài, tự nhiên lại thi ngoại ngữ, ai mà biết được?
Bầu không khí có chút cứng ngắc.
Triệu Sở Hồng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, mím môi, mắt dần đỏ lên.
Thân là một giáo viên tiếng Anh.
Cô thậm chí còn đọc không hiểu bài thi này, cảm giác bất lực khiến cô vô cùng khó chịu.
Giang Châu đứng bên cạnh.
Khựng lại một chút.
Đại khái là hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
"Khụ khụ..."
Giang Chu không kìm lòng được, ho nhẹ một tiếng, nói: "Không thì để cho tôi xem một chút được không?"
Cả ba người đều sững sờ.
Cùng nhau quay đầu nhìn lại hắn.
"Tiểu đồng chí, anh biết sao?"
Triệu Sở Hồng có chút hồ nghi: "Chúng tôi đang nói về đề thi tiếng Anh đấy!"
Nghe vậy, Giang Châu liền cười nói: "Để tôi xem một chút."
Hắn không có đánh cược.
Lúc trước khi nhận mấy giấy tờ bài thi, hắn đang bận kiếm tiền đến mức không thèm nhìn qua.
Lúc này Triệu Sở Hồng mới đưa bài thi tới.
Giang Châu nhìn một chút, mí mắt liền nhảy lên.
Không bởi gì khác...
Mà chính là vì cái đề thi này hình như quá dễ dàng thì phải?
Trên cơ bản thì đây là những câu hỏi dễ nhất.
Lùi về sau vài thập kỷ trước, trình độ tiếng Anh của cấp trung học cũng là như thế này.
Đối với Giang Châu - người đời trước hay làm kinh doanh với bên nước ngoài, bài thi này thực sự là… trẻ con.
Hắn nhanh chóng đọc lướt qua tờ giấy.
Phát hiện cả tờ bài thi này thật sự là không có gì khó khăn.
Chỉ là hành động này rơi vào trong mắt ba người kia, làm cho bọn họ đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.
Ai lại có thể đọc một bài thi tiếng Anh nhanh như vậy được chứ?
Đoán chừng có khi mấy cái từ đơn cũng không nhận ra!
Triệu Sở Hồng đang định nói chuyện.
Thì Giang Châu đã đặt tờ giấy lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trương Thanh, nói: "Thầy Trương, thầy có thể cho tôi mượn bút chì không?"
Trương Thanh sững sờ.
Ngay lập tức anh đã bình tĩnh lại rồi lập tức nói: "Được, được! Ở đây! Đây anh!"
Anh nói rồi đưa tới một cây bút chì.
Giang Châu nhận lấy nó, quét qua từng câu hỏi một rồi nhanh chóng điền vào câu trả lời chính xác.
Tốc độ quá nhanh, làm cho người ta líu lưỡi.
Tròng mắt Triệu Sở Hồng cũng sắp lồi ra rồi!
Cái này, cái này… cũng không cần tra từ điển sao?!
Làm sao anh ta lại biết đây là ý gì?
Sẽ không phải là viết linh tinh đấy chứ?!
Ý tưởng này nảy ra trong đầu tất cả mọi người.
Hai mươi phút sau, Giang Châu đã làm xong bài thi.
Hơn nữa.
So sánh với câu trả lời của Ngô Mậu Thanh thì…
Điều đáng xấu hổ ở chỗ…đường đường là một "Trạng Nguyên" của kỳ thi tuyển sinh, một học bá theo đúng nghĩa, Ngô Mậu Thanh cũng phải ăn quả đắng trước môn tiếng Anh.
Giang Châu đã nhìn ra
Cái bài thi này, tổng điểm của Ngô Mậu Thanh cũng chỉ hơn 40 điểm.
Ách.
May mắn là hắn mới chỉ nhìn thoáng qua thôi đấy.
Nếu không thì biến thành truyện cười mất.
"Anh, làm sao anh biết những đáp án này?"
Triệu Sở Hồng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Giang Châu hỏi: "Chẳng lẽ là anh viết linh tinh sao? Anh hiểu được ý tứ của mấy câu này không?"
Bài kiểm tra tiếng Anh này khó như thế nào?
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Đặc biệt là ở thời đại này.
Tiếng Anh là một cơn ác mộng đối với học sinh thi vào đại học.
Anh ta chỉ ta là người bán đề thi, bỏ ra nửa giờ có thể giải được cái đề này sao?
Triệu Sở Hồng không tin.
Giang Châu cười cười, cũng không giải thích.
Hắn nói: "Đây, cô giáo, xem câu hỏi này một chút."
Hắn chỉ vào một câu hỏi phiên dịch đoạn văn tiếng Anh.
"Đây là hỏi đường. Người này muốn đi siêu thị, thế nên hỏi là một bà lão..."
Giang Châu chậm rãi dịch từng chữ một.
Đoạn văn này.
Nghe vậy, hai mắt Triệu Sở Hồng trừng lên càng ngày càng lớn!
Gì vậy?!
Anh ấy, anh ấy thực sự còn dịch được nó sao?!
Hơn nữa, dù vốn từ vựng của cô không có nhiều, nhưng đoạn văn này cô cũng đã gặp qua. Thế nên là Giang Châu thực sự đã dịch được cả đoạn văn này!
Đây quả thực là điều khiến Triệu Sở Hồng cực kỳ kinh ngạc!
Trương Thanh cùng Lưu Mai cũng chỉ biết đứng bên cạnh.
Về tiếng Anh thì hai người dốt đặc cán mai.
Thấy biểu cảm của Triệu Sở Hồng thì không kìm được hỏi:
"Ai nha! Cô giáo Triệu, tiểu đồng chí này dịch có đúng không? Cô nói đi!"