Ông luôn miệng nói không tin, thế nhưng thằng cháu giờ ở ngay trước mặt mọi người đang trò chuyện đầy vui vẻ cùng 3 nữ sinh.
Thật sự có chút chói mắt.
Nếu bị người ta tố cáo.
Phán định là tội lưu manh.
Vậy thì xong đời!
Lúc này Giang Đại Quý làm gì còn lòng dạ nào hút thuốc lá.
Lão gõ tẩu thuốc tử lên mặt đất, tiện tay cắm vào trong túi quần, cau mày chuẩn bị đi sang phía đối diện.
Cháu trai vàng ngọc của lão ơi.
Tuyệt đối chớ bị đám tiểu hồ ly tinh này mê hoặc!
Giang Châu nhanh nháy mắt cho Giang Minh.
Người sau đứng lên, ngăn lại Giang Đại Quý.
Muốn kéo dài chút thời gian.
Không ngờ Giang Đại Quý sầm mặt lại, đang chuẩn bị mở miệng mắng người, ngay sau đó, biểu cảm trên mặt lão lập tức đơ cứng.
Bởi lão đã nhìn thấy 3 thiếu nữ kia, một người mua mười mấy cây bút máy.
Cũng lấy từ trong túi xách vải hoa mấy đồng 2 xu, đưa cho Giang Minh Phàm.
Người sau cười cười nói với ba người cái gì đó.
Sau đó...
Đem tiền kia, nhét vào túi tiền.
Mặt của Giang Đại Quý trông như vừa nuốt phải một cục cứt.
Một ngọn lửa bùng lên trong đầu, vừa sợ vừa giận, lão bắt đầu run rẩy, con mắt trợn trừng, bàn tay khô héo như vỏ cây, vô thức cào lung tung, cố gắng ổn định thân thể.
Gì?
Lão… lão… lão vừa nhìn thấy cái gì?!
Giang Đại Quý kinh hoàng há hốc mồm.
Lại thêm vài thiếu nữ bước vào.
Ngắn ngủi mấy phút, lại hoàn thành một lần mua bán.
Giang Minh Phàm thậm chí còn hướng về phía các cổ cười vô cùng thoải mái, khiến người ta cực kỳ chói mắt!
Giang Minh nhanh đưa tay đỡ lão.
Cau mày, mở miệng nói: "Ông, đừng giận tổn hại thân thể!"
Tuy Giang Đại Quý bất công.
Thế nhưng Giang Minh hiểu rõ, hy vọng cả đời của ông nội anh đều đặt ở trên người của Giang Minh Phàm.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy Giang Minh Phàm buôn bán, đối với Giang Đại Quý mà nói, không tức chết đã coi như tốt lắm rồi!
Giang Minh đỡ Giang Đại Quý.
Bỗng nhiên khẽ nhìn về phía Giang Châu.
Người sau vẫn dáng vẻ tươi cười như trước, chỉ là tự dưng khiến Giang Minh nảy sinh một ý nghĩ trong đầu.
Em trai này của anh, trông như đã sớm biết chuyện sẽ như vầy?
Chỉ là Giang Minh còn không kịp suy nghĩ nữa.
Giang Đại Quý tức đến mức thân thể run rẩy, dựa vào Giang Minh: "Dìu ông đi, dìu ông đi xem xem! Thằng nhóc thối tha này, nó điên rồi sao?!"
Giang Minh vô cùng khó xử.
Rốt cuộc vẫn dìu Giang Đại Quý đi sang góc đường đối diện.
Một lát sau, đi tới tiệm văn phòng phẩm.
Giang Minh liếc mắt nhìn.
Mí mắt giật giật.
Tài Tiệm văn phòng phẩm Thành Tài?
Cái tên này...
Lúc này Giang Đại Quý đã xông vào trong tiệm rồi.
"Minh Phàm!"
Lão dữ giận nói: "Cháu đang làm gì?!"
Giang Đại Quý tức đến mức giơ tay lên muốn đánh, nhưng nhìn gương mặt trắng nõn của đứa cháu vàng ngọc nhà mình, rốt cuộc vẫn không nỡ đánh.
Giang Minh Phàm cũng bối rối.
Y khiếp sợ nhìn vào Giang Đại Quý trước mặt, vẻ tỉnh táo trong thường ngày trên mặt rốt cục cũng xuất hiện nét hoang mang.
"Ông, sao ông lại tới đây? Cháu..."
"Sao ông đến?! Nếu ông không đến xem, ai biết cháu đang buôn bán?!"
Giang Đại Quý cực kỳ đau lòng, môi run rẩy, nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm: "Cháu đang làm gì? Sao cháu có thể ở chỗ này buôn bán hả?! Cháu là người phải ăn cơm nhà nước! Hồ đồ! Hồ đồ quá!"
Trong chớp nhoáng này, trong đầu của Giang Minh Phàm hiện lên vô số ý nghĩ.
Y mấp máy môi.
Vẻ kinh hoảng trên mặt trong nháy mắt biến mất.
"Ông, ông đừng giận, ông hãy nghe con nói."
Giang Minh Phàm nhìn Giang Đại Quý, mở miệng nói: "Ông hiểu lầm cháu, cháu đâu có buôn bán."
Giang Đại Quý nghe vậy, mắng: "Không buôn bán?! Cháu nghĩ mắt ông mù rồi sao?! Ông ở con phố đối diện chính mắt nhìn thấy cháu đem tiền của cô gái mua bút máy nhét vào trong túi, cháu còn kêu không có buôn bán?!"
Lão đang đau nát tâm can!
Đây chính là hy vọng của cả đời lão, đứa cháu vàng ngọc ngoan nhất đó!
Sao lại làm ra loại chuyện như vầy?!
Giang Đại Quý còn muốn mở miệng khuyên.
Đã nhìn thấy Giang Minh Phàm bình tĩnh móc ra hết tiền trong túi tiền của mình, xếp lại thật ngay ngắn chỉnh tề, đặt ở trên quầy.
"Ông, cháu thật không có buôn bán, cháu ở chỗ này phụ giúp một tay."
Giang Minh Phàm nói: "Đây là tiệm do Thành Tài mở, ngày hôm nay cháu qua đây mua văn phòng phẩm, em ấy nói hôm nay là Tết Đoan Ngọ nên em ấy muốn đi cân thịt giúp ông chú, cho nên nhờ cháu qua bán giúp."
"Không tin ông nhìn đi."
Giang Minh Phàm nói: "Tên của cửa hàng này chính là Tiệm văn phòng phẩm Thành Tài, cháu không có lừa ông."
Lời nói này, có lý có chứng cớ, hợp lý hợp tình.
Giang Châu vừa vặn đi tới cửa, nghe không sót một chữ.
Chậc chậc.
Hắn cực kỳ cảm khái.
Anh họ này của hắn, làm việc quả nhiên để lại đòn hậu.
Chắc lúc mở tiệm đã nghĩ hết rồi, lỡ như bị phát hiện, cứ nói do Giang Thành Tài một mình mở.
Có liên quan gì với y?
Quả nhiên, Giang Đại Quý nghe vậy, cơn tức rốt cục tiêu tán đôi chút.
"Người nào?"
Lão rầu rĩ trừng mắt nhìn Giang Minh Phàm: "Giúp ai? Thành Tài là ai?"
Giang Minh: "..."
"Ông, là con trai của chú ba."
Giang Minh nhịn không được, mở miệng nhắc nhở.
Nói thật ra, Giang Minh cũng đang rất mông lung.
Hơn nữa, đối với Giang Minh Phàm, anh mặc dù không thích, thế nhưng chuyện Giang Minh Phàm buôn bán, y cũng đầu đầy dấu chấm hỏi.
Huống hồ cửa tiệm này, cũng đích xác gọi là Tiệm văn phòng phẩm Thành Tài.
Chuyện này không giả.
Giang Đại Quý dừng một chút.
Ông quanh năm sống ở trong thôn, chưa từng đi ra ngoài, con trai thứ hai sau khi lên huyện thành dạy học cũng rất ít trở về.
Trong mấy đứa cháu.
Đứa cháu Giang Thành Tài do người con trai thứ hai sinh ra xa lạ và ít tình cảm nhất.
Vì vậy vừa nghe nhắc đến cái tên này, ông nhất thời không nhớ ra được!
"Đây là Tiệm văn phòng phẩm Thành Tài?"
Giang Đại Quý hồ nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Giang Minh: "Cháu từ nhỏ thành thật, nói thật cho ông nội biết, trên biểu hiệu viết chữ gì?"
Giang Minh cũng không định nói xạo.
"Tiệm văn phòng phẩm Thành Tài."
"Ông nội."
Giang Minh Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cháu và em ấy cả năm không gặp mặt mấy lần, em ấy nhờ cháu giúp đỡ, cháu không tiện từ chối."
Giang Minh Phàm nghiêm túc nói: "Sao cháu có thể buôn bán chứ? Ông nội, ông hiểu lầm cháu rồi."
Giờ Giang Đại Quý cảm thấy mình suýt chút nữa vì tim đập quá nhanh nên ngất xỉu!
Chuyện gì vậy?
Thật sự là mình hiểu lầm sao?
Giang Đại Quý giật giật môi, vừa mới chuẩn bị nói, bèn thấy Giang Châu vẫn đứng ngoài cửa bỗng bước vào.
Hắn cười tươi như hoa.
Đầu tiên lên tiếng chào Giang Minh Phàm.
"Anh họ, buôn bán thành thạo quá ha! Làm không tệ!"
"Tư thế thu tiền này còn thành thạo hơn cả em!"
Giang Châu cười nói.
Giang Minh Phàm tái mặt.
"Anh không buôn bán, anh chỉ giúp em hai..."
Y mở miệng.
Chuẩn bị tiếp tục giải thích.
Nhưng không ngờ Giang Châu vẫn cười tủm tỉm nhìn y.
Sau đó đưa tay, chỉ ra bên ngoài.
"Thế à! Thật trùng hợp! Anh hai tới!"
Giang Minh Phàm sửng sốt.
Vô thức nhìn về phương hướng phía Giang Châu chỉ.
Vừa nhìn, sắc mặt bỗng nhiên u ám.
Cuối phố.
Một thanh niên ốm yếu đang đi về phía bên này.
Tóc chải mái, mặc áo khoác da đen với áo sơ mi bên trong, cũng không thấy nóng sao.
Phía dưới mặc đang mặc một chiếc quần ống loe.
Trên chân đi một đôi giày da.
Bước đi cà nhỗng, y như mấy thằng cô hồn.
Người này, chính là Giang Thành Tài.
~~~