Giang Đại Quý trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Mới vừa nghỉ ngơi chưa được hai ngày, cháu cũng khai trương, ông có thể không đến sao?!"
Giang Phúc Quốc không nói gì.
Mà ở trong phòng bếp, Giang Châu cười khanh khách đi ra.
"Ông nội, bác hai, anh họ."
Hắn đi tới.
Liếc mắt liền nhìn thấy Giang Minh Phàm mặc áo sơ mi trắng.
Chậc chậc.
"Anh họ, nửa năm không gặp, anh càng ngày càng giống người thành phố rồi."
Giang Châu cười nói.
Giang Minh Phàm sửng sốt, chợt mỉm cười: "Tiểu Châu, sao lại nói vậy? Chúng ta đều là máu mủ ruột rà, ba đời đều là bần cố nông, chẳng qua anh đọc sách, gặp may, lên thành phố tiếp thu giáo dục cao hơn mà thôi, làm gì có cách nói người thành phố hay không phải người thành phố?"
Giang Châu không đáp.
Chỉ thấy hắn cúi người xuống, loay hoay một lúc, sau đó bèn bưng một chậu sứ thịt kho tàu nóng hổi đi ra.
Nước sốt màu đỏ béo ngậy, toả ra hơi nóng nồng nàn.
Cực kỳ thơm!
Ngay khi vừa bưng ra, ngay cả Giang Minh Phàm cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
"Em cũng cảm thấy vậy."
Giang Châu đặt thịt kho tàu ở trên bàn bát tiên, giơ tay cầm một miếng ném vào trong miệng.
"Anh bất kể cái gì bần cố nông hay cái gì là người thành phố, em chỉ muốn kiếm chút tiền, ăn thịt, lấp đầy bụng mới là chân lý!"
Giang Châu nhìn Giang Minh Phàm: "Anh họ, anh nói có đúng hay không?"
Giang Minh Phàm sửng sốt, chợt hơi nhíu mày.
"Lấp đầy bụng có thể có rất nhiều cách, thế nhưng việc buôn bán là một trong những việc không thể làm."
Giang Minh Phàm nói: "Tiểu Châu, em không biết, Nhiêu Thị bên cạnh..."
"Anh họ, tại sao anh không giải thích chuyện đó với ông nội và bố em?"
Giang Châu cười ngắt lời y.
"Cái đó là tuồn hàng từ nước ngoài về bán, về tính chất bị coi như buôn lậu! Đó cũng không phải là đầu cơ tích trữ!"
Giang Châu nói: "Nếu như việc buôn bán đều bị phán định thành đầu cơ tích trữ, Phí Thành, huyện Khánh An chúng ta, nhiều buôn bán như vậy, không phải vô số người bị bắn chết sao?"
"Bắn sao xuể?"
Giang Châu nói, lại bốc một miếng thịt kho tàu ném vào trong miệng, ăn rất ngon miệng.
Giang Phúc Toàn đi theo phía sau, thèm đến mức chảy nước miếng.
Lần cuối ông ta ăn thịt đã là từ dịp Tết nguyên đán năm ngoái, đã lâu không được hưởng thụ vị thịt!
Thằng ranh này!
Thấy mình đứng đó, cũng không hỏi mình có ăn hay không!
Giang Đại Quý nghe vậy cau mày, quay đầu nhìn Giang Minh Phàm.
"Chuyện Tiểu Châu nói là sự thật? Buôn lậu mới bị bắn chết?"
Giang Minh Phàm cũng có chút kinh ngạc.
Trên thực tế, đích thật là buôn lậu bị bắn chết.
Thế nhưng tội này chỉ xử nhiều ở Nhiêu Thị, huyện thành Khánh An thì chỉ lác đác vài vụ.
Giang Châu hắn sao biết buôn lậu không phải đầu cơ tích trữ?
Giang Minh Phàm cảm thấy kinh hãi.
Luôn cảm thấy Giang Châu dường như khang khác.
Lúc này nhìn Giang Đại Quý hỏi mình.
Giang Minh Phàm không kiên trì được nữa.
Dù sao nếu cứ nói sai sự thật, chịu thiệt chính là mình.
Giang Minh Phàm lập tức hướng về phía Giang Đại Quý nói: "Ông nội, chuyện này cũng trách cháu không hỏi thăm cặn kẽ, nhưng không phải tội xử bắn, việc buôn bán đầu cơ tích trức phải ăn cơm tù, cũng không thiếu."
Giang Đại Quý có chút xao động.
Thế nhưng không đến mức hoài nghi Giang Minh Phàm.
Ông cau mày, mặt mày nghiêm túc nhìn Giang Châu, nói: "Minh Phàm dù gì cũng là anh họ của cháu, đó cũng là vì muốn tốt cho cháu! Thời buổi này, việc buôn bán dẫu sao cũng không an toàn! Lỡ như phải ăn cơm tù, Đoàn Đoàn Viên Viên ai lo đây? Vợ của cháu cha mẹ của cháu biết tính sao? Vì kiém chút tiền, mà lại phải vào đó, không đáng chút nào!"
Giang Châu nói: "Ông, chuyện này cháu có nắm chắc."
Hắn nói xong, lại cười cười, làm bộ lơ đãng nói: "Lần trước có chiếc Đại Đông Phong* chạy tới đây, ông quên rồi sao?"
Đại Đông Phong.
Giang Đại Quý sửng sốt.
Giờ mới nhớ, lần trước có chiếc xe đã lái thẳng vào sân của Giang Châu.
Đó là...
Xe công sao?!
Giang Đại Quý kinh ngạc trợn to mắt, vẻ mặt như giờ thì tui mới hiểu: "Cháu làm ăn với nhà nước sao?!"
Giang Châu không đáp, chỉ lập lờ nước đôi cười cười.
"Ông, nếu nhà nước không ủng hộ cháu, sao có thể lái Đại Đông Phong tới?"
Giang Châu nói: "Ông đó, đừng có lo gì hết á!!"
Thật là.
Nói nhiều hơn nữa, cũng không bằng một câu nhà nước.
Giang Đại Quý giờ mới hiểu.
Hèn gì!
Giang Châu gây ra động tĩnh lớn như vậy, tên Giang Trường Bảo cũng không nói gì, còn ủng hộ hắn.
Thì ra là làm ăn với nhà nước!
Đó không phải là buôn lậu, cũng sẽ không bị xử bắn.
Làm ăn với nhà nước, tiền kia tới đường đường chính chính, ai dám bắt hắn?!
Nỗi lo trong lòng của Giang Đại Quý, rốt cuộc thực sự trở xuống trong bụng rồi!
"Thằng nhóc này! Trước đây không ra gì! Hiện tại xem ra cũng không còn không ra gì nữa!"
Giang Đại Quý đi tới, nhìn chằm chằm Giang Châu một lát, buồn bực nói mấy câu trong lòng: "Dù sao đừng làm ăn tư nhân, nếu như cháu làm cùng nhà nước, ông không nói cháu! Kiếm tiền từ nhà nước mới lâu dài!"
Giang Châu chỉ cười gật đầu.
Lúc này, sắc mặt của Giang Minh Phàm cùng Giang Phúc Toàn quả thật đen như đáy nồi.
Hai người chưa từng nghĩ tới sẽ là kết quả này.
Giang Phúc Toàn vốn định tới đây xem náo nhiệt, xả mối hận bao lâu này, không ngờ lại chuốc bực thêm vào người!
Thịt cũng chưa ăn!
Lập tức kéo Giang Minh Phàm đi trở về.
Giang Châu lại nhờ Giang Minh đi sát vách mời Vương Tú Nga qua dùng cơm.
Vào lúc chập choạng tối, trên một cái bàn bát tiên, Giang Đại Quý cùng Vương Tú Nga ngồi nghiêm chỉnh ở ngay vị trí chủ vị.
Trên bàn bày đầy cơm canh.
Khiến cho con ngươi của hai người gần như sắp rớt xuống!
Bọn họ vẫn biết con út của nhà thằng út kiếm được tiền rồi, nhưng tuyệt đối không ngờ lại kiếm được như nhiều vậy?!
Thịt cá, còn có cơm trắng, ngay cả phía trên rau xanh cũng phủ một lớp dầu thật dầy!
Bọn họ ở trong mơ cũng không dám ăn như thế nha!
"Cha, mẹ, ăn! Ăn!"
Giang Phúc Quốc ưỡn thẳng người, cười đến mặt đỏ lừ, vươn tay vỗ vào cánh tay của Giang Minh.
"Nhanh đi xới cơm cho ông bà con! Ngớ ra làm gì vậy?!"
Giang Minh nghe vậy, đang chuẩn bị đứng dậy, Diêu Quyên đã bưng hai chén cơm đầy tới rồi.
"Mời ông bà ăn cơm, trong nồi còn rất nhiều, ăn xong con sẽ đơm thêm giúp ông bà."
Giang Đại Quý nuốt nước miếng.
Cơm trắng ngọt thơm, cả đời này lão cũng chỉ ăn mấy lần.
Vương Tú Nga thì kích động đến mức tay cũng đang run.
Sau khi ăn thịt kho, Giang Châu lại cầm một cái ly, rót cho Giang Đại Quý một ly rượu.
"Gia, uống chút rượu, giảm ngấy."
Giang Đại Quý vội nhận lấy, nhấp một ngụm.
Lúc này, trong óc của lão, bỗng dưng một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Có phải lão đã theo nhầm con trai hay không?
Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu mãi không tan.
Trong suốt quá trình bữa tiệc.
Giang Đại Quý phát hiện, đứa cháu Giang Châu hoàn toàn khác hẳn trong ký ức của mình.
Lão uống chút rượu, sắc mặt đỏ lên, sống cả đời, lần đầu tiên ăn đồ ăn ngon như vậy, khó tránh khỏi cảm khái.
"Ông, ngày mai cháu dẫn ông lên huyện thành đi dạo?"
Giang Châu bỗng cười nói.
Giang Đại Quý sửng sốt, uống rượu, đầu lưỡi tê tê.
"Đi… đi chỗ đó làm gì?"
Giang Châu cười nói: "Dẫn ông đi chứng kiến thứ mới mẻ! Tiện thể đi Cung Tiêu Xã, mua chút vải trở về, ngày mai là Tết Đoan Ngọ, làm cho ông và bà cháu mỗi người một bộ quần áo mới!"
Hắn nói, lại cười cười, rót cho Giang Đại Quý một chén rượu.
"Ông, chuyện buôn bán mặc dù không bằng học hành, thế nhưng dù gì có thể kiếm tiền chi tiêu!"
"Nhưng như anh họ cháu, loại chuyện đầu cơ tích trữ, anh ấy chắc chắn sẽ không làm! Sau này anh ấy phải ăn nhà nước cơm! Nếu như chuyện buôn bán đầu cơ tích trữ bị phát hiện, vậy sẽ cực kỳ tồi tệ!"
Giang Châu nói xong, Giang Đại Quý lập tức mặt đỏ lên, cái cổ cũng lớn.
"Đương nhiên rồi! Anh họ cháu hiểu rất nó chuyện này, hắn muốn làm đại quan! Sao có thể làm chuyện này?!"
~~~
*Đại Đông Phong: là 1 loại xe chở hàng vào thập niên 80, có thể search google để xem hình ảnh