Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 135




Giang Châu cũng nghiêm túc lại.

Anh bước tới, tìm một cái thước rồi lấy cuộn vải hoa đang xếp chồng xuống, nói.

"Mấy thím à, nếu thím rảnh rỗi thì đến sân giúp cháu cắt vải, sáu thước một đoạn, không có việc gì khó, mọi người cân nhắc chút nhé!"

Giang Châu cười cười rồi làm mẫu cho mọi người xem.

Thực sự là không khó.

Dùng thước để đo 6 thước vải, sau đó dùng kéo cắt nó ra rồi để sang một bên.

"Chính là như thế này."

Giang Châu cười nói: "Cắt ba tấm vải là được một xu, mọi người thấy sao?"

Cách cắt vải này còn đơn giản hơn cách làm túi vải.

Chỉ cần đo rồi cắt.

Đừng nói một ngày cắt được mấy trăm miếng, cắt được mấy chục miếng cũng được rồi!

Đôi mắt của ba người thím lập tức sáng lên.

Mọi người cực kỳ cao hứng.

"Được! Giang Châu vẫn là người tốt mà, biết chiếu cố đến mấy người gì không kiếm được tiền, cháu chờ chút! Thím trở về nấu cơm, cơm nước xong sẽ tới đây!"

"Ta cũng phải nhanh chóng về phơi quần áo! Mấy ngày nay kiếm tiền cũng không dễ dàng!"

"Đúng vậy nha, để tôi về nhà gọi mấy nha đầu qua! Kiếm thêm ít tiền!"

~~~

Ba người lập tức thanh toán với Giang Châu rồi vội vã quay trở lại.

Không bao lâu thì lại tới.

Chỉ là lần này lại có thêm hai người.

Cả ba người đều cầm thước trong tay, hai người còn lại cầm mấy thanh gỗ dài thẳng.

"Đây là……?"

Thấy Giang Châu nhìn sang.

Hai người phụ nữ cầm thanh gỗ vội vàng giải thích.

"Trong nhà không có thước, nhưng cái cây gỗ này đã được thợ mộc đo đạt chuẩn rồi! Một cái gậy dài đúng một thước! Không tin thì cậu có thể so sánh xem!"

Quả nhiên là cái khó ló cái khôn.

Giang Châu nghe vậy cầm lấy, so với thước đo.

Chuẩn luôn, dài đúng một thước.

Hắn cười một tiếng, nói: "Được rồi, các thím vào nhanh đi, tranh thủ thời gian làm được bao nhiêu thì tính tiền bằng đấy!"

Năm người lập tức tiến vào sân.

Trong nhà không có thước, chủ yếu chỉ có kéo.

Tấm vải được nhanh chóng tháo ra, đo kích thước, tiếng kéo lách cách vang lên ngoài sân.

Lúc này cổng của sân đang mở.

Không ít thôn dân tới lui nhìn thấy việc này.

Lần lượt từng người tới hỏi, sau đó lại ngay lập tức chạy về nhà cầm thước và kéo đến.

Khi hỏi xong về giá cả thì cả nhà bắt tay vào việc.

Đến gần giữa trưa, nhiều người đến đến nỗi sân của Giang Châu không chứa được.

Hắn chào hỏi mọi người, rồi cùng Liễu Mộng Ly bắt đầu cầm sổ sách ra.

Hai người dứt khoát để mọi người mang vải về nhà để đo cắt.

Một bó vải dài 60 thước.

Chiều dài khoảng 20 mét.

Vừa đủ để cắt ra hai mươi miếng.

Đến cuối ngày, một phần ba số vải trong sân đã được mang đi.

Giang Châu rất hài lòng với tốc độ này.

Dù sao hắn cũng phải trả hết số tiền còn thiếu trong vòng một tháng, vậy nên hắn phải tranh thủ thời gian lên.

………………

Ngày hôm sau.

Giang Châu dậy sớm.

Giang Minh đã thức dậy rồi ăn sáng xong, đang xách giỏ lên xe lừa.

"Anh cả, còn một cái xe lừa nữa đâu rồi?"

Giang Chu vừa uống cháo khoai lang vừa hỏi.

"Chỗ này."

Giang Minh nghiêng người sang một bên, bên trong thò ra một con lừa.

Trong khoảng thời gian này, việc thu mua lươn không còn dễ dàng như xưa, về cơ bản, phải mất hai ba ngày mới tích lũy đủ một cái xe lừa.

Tuy nhiên, Giang Châu lại thông qua con đường của Thu Sinh, nên số tiền kiếm được cũng đủ chi tiêu cho gia đình.

Cho nên về cơ bản Giang Minh cho hai con lừa này thay phiên nhau chở hàng.

"Hôm nay anh phải dùng con lừa này."

Giang Châu nói: "Em sẽ phải vải lên huyện, đợi lát nữa anh cứ đi thẳng về, không cần chờ em."

Giang Minh gật đầu, không nói gì.

Mười phút sau.

Sau khi Giang Châu uống xong cháo khoai lang, thì cùng Giang Minh chất vải vóc lên xe.

Sau đó lái xe lên huyện.

Tám giờ.

Nhà may Mỹ Vân giờ đã mở cửa.

Nhìn thấy Giang Châu, Trương Mỹ Vân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Ai nha! Em tới rồi à! Không biết làm sao tìm được em! Con đường của em được chị chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn chờ vải mà thôi!"

Giang Châu vui mừng.

"Chị Mỹ Vân, em đi mua vải, mua xong chẳng phải chở tới ngay cho chị rồi hay sao?"

Hắn nói rồi chỉ vào xe lừa phía sau: "Vải vóc vận chuyển đến đây đã được cắt sẵn rồi. Chị Mỹ Vân, nhìn xem."

Giang Châu lật lớp tấm bạt nhựa đang phủ ra.

Trương Mỹ Vân nhìn qua một cái.

Quả thật như vậy.

Vải đã được cắt xong, chất thành đống trên xe lừa, chỉ thấy phần đưa lên máy may mà thôi.

"Tốt rồi!"

Trương Mỹ Vân gọi vài người học việc trong cửa hàng tới, lấy chồng vải đã cắt sẵn xuống.

"Chị tìm được không ít mấy dì cùng vài lão sư phụ, đều là người khéo tay! Cái váy hoa này, khẳng định không có vấn đề!"

Trương Mỹ Vân nói rồi ngẩng đầu nhìn Giang Châu, bình tĩnh hỏi: "Đúng rồi, Giang Châu lần này anh mua bao nhiêu vải vậy?"

"Hơn 13.000 thước."

Giang Châu nói: "Có lẽ phải được hơn 2.000 cái váy."

Trương Mỹ Vân choáng váng.

Cô đột ngột hỏi lại.

"Bao nhiêu?"

Nàng thiếu chút nữa là tưởng mình nghe nhầm!

"Hơn hai ngàn."

Giang Châu nhìn cô, mím môi cười: "Chị Mỹ Vân, chị có thể hoàn thành trong một tháng không?"

Trương Mỹ Vân: "..."

Cô còn tưởng rằng Giang Châu lần này ra ngoài mua vải, nhiều nhất sẽ đến quận bên cạnh mua tầm một hai vạn thước thôi.

Nhưng không ngờ hắn lại mua được hơn 10.000 thước trong một lần?!

"Hoàn thành trong một tháng?"

Trương Mỹ Vân ổn định lại nhịp tim của mình, cô ấy lặp lại câu nói với sự hoài nghi: "Hơn hai nghìn chiếc váy?"

Giang Châu gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn 2000 cái váy, hoàn thành trong một tháng, thế nên về chuyện tiền công chúng ta phải bàn lại một chút."

Trương Mỹ Vân là một người thông minh.

Nếu công việc này không phải quá nhiều, may một chiếc váy chỉ tốn 1 tệ.

Dù sao cũng chỉ có một vài mảnh, số tiền kiếm được cũng có hạn.

Nhưng mà…

Nếu là hai nghìn mảnh...

Ngay cả khi tính phí 8 hào cho một cái váy, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Trương Mỹ Vân khẽ cắn môi, nhanh chóng ổn định tâm trạng.

"Được rồi, tiền công cho một cái váy là 8 hào! Nếu em đang vội, chị sẽ tạm thời thúc đẩy việc kinh doanh của nhà may trong hai ngày nữa! Chị sẽ lo liệu mọi thứ cho em!"

Trương Mỹ Vân rất tự tin vào tay nghề của mình.

Không cần cắt may phức tạp, nó chỉ đơn giản như làm một chiếc váy hoa.

Cô có thể làm hơn một chục cái trong một ngày.

10 tệ một ngày, 600-700 tệ một tháng!

Số tiền kiếm được còn hơn kiếm một năm!

Nghe vậy, Giang Châu cũng nở nụ cười.

"Chị Mỹ Vân quả nhiên là biết đối nhân xử thế!"

Giang Châu cười nói: "Vậy ngày mai em tiếp tục giao vải!"

………………

Thời gian trôi qua.

Bảy ngày sau.

Trong thời gian này, ngày nào Giang Châu cũng giao vải cho tiệm may của Mỹ Vân.

Lúc hắn trở về thì váy cũng đã được may xong

Cái sân nhỏ ở nhà được che tạm bợ bằng bạt nhựa, phía trên lại xây dựng một cái lều tránh mưa, ở bên trong là những váy hoa được hoàn thiện được gói gọn gàng trong bọc nhựa.

Ngày nào Giang Châu cũng kiểm đếm váy hoa rồi ghi vào sổ.

Sau bảy ngày, tổng cộng 736 chiếc váy đã được hoàn thành.

Túi xách và khăn tay thì được các thím trong thôn tự tay khâu vá.