Lâm Quý Long quyết định đi ăn với đối phương một bữa cơm.
Xem hắn rốt cuộc có mục đích gì.
"Ba! Ba thật tốt!"
Lâm Mai Mai tất nhiên vô cùng hài lòng.
"Đồng chị ấy hiện đang ở trong nhà khách, để con dẫn ba đi gặp đồng chí!"
~~~
Giang Châu ở trong phòng chờ.
Sau khi mặt trời lặn nghiêng xuống lưng chừng núi, hắn nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Giang Châu đứng dậy, sửa lại quần áo, bèn nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn bèn đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là thiếu nữ Lâm Mai Mai cùng Lâm Quý Long trẻ hơn không ít so với trong trí nhớ.
Giang Châu lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Đây là ba của tôi!"
Lâm Mai Mai nói: "Đồng chí Giang, đồng chí có khó khăn gì, cứ nói với ba tôi! Ba tôi nhất định sẽ giúp đồng chí!"
Lâm Quý Long: "..."
"Vậy thì cám ơn đồng chí Lâm."
Giang Châu nói: "Chú, giờ thời gian không còn sớm, hay là... chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?"
Hắn nói, lại rút ra một điếu thuốc đưa tới.
Lâm Quý Long nhếch nhếch miệng.
Ông khoát khoát tay, mặt lạnh cự tuyệt: "Tôi không hút thuốc."
Người trẻ tuổi này, miệng vô cùng ngọt, chắc chắn có chuyện.
Quan trọng là, ai là chú hắn?
"Được."
Lâm Quý Long không từ chối.
Nhưng Lâm Mai Mai cũng muốn cùng đi ăn, nếu Lâm Quý Long không chịu, bảo con gái phải đi nhà ăn công nhân.
Ba người đi ra nhà khách, Lâm Mai Mai ủy khuất quyệt miệng, quay đầu đi về phía nhà ăn của công nhân xưởng dệt.
Giang Châu biết lúc này Lâm Quý Long đang giận.
Hắn làm bộ không phát hiện, cười dẫn Lâm Quý Long đi ra ngoài.
Hai người đi qua những con ngõ nhỏ bên ngoài chung cư dành cho gia đình công nhân xưởng dệt.
Vội vã bước vào một quán cơm.
Các quán cơm do nhà nước quản lý đều phải có tem phiếu.
Bây giờ trong hẻm nhỏ cũng mở ra các quán cơm tư nhân.
Không cần phiếu, ăn ngon, chỉ là giá cả hơi đắt.
Trong quán cơm đặt áo năm, sáu cái bàn, dù trông không gọn gàng lắm, thế nhưng cũng khá sạch sẽ.
Đến giờ cơm rồi.
Có hai bàn đã có người đang dùng cơm.
Thấy có người tới, người phục vụ nhanh chóng bước ra bắt chuyện.
"Hai vị, muốn ăn gì ạ?"
Giang Châu ngồi xuống, gọi một chai Ngưu Lan Sơn*.
Nhìn thực đơn, lại gọi một dĩa thịt thỏ rừng xào, một phần canh ba ba, thêm một phần bắp cải chua cay.
"Chú, chú muốn ăn gì nữa?"
Lâm Quý Long nhìn người rất chính xác.
Giang Châu dọc theo con đường này, cách cư xử thái độ, cũng coi như chân thành.
"Được rồi, nhiều món ăn như vậy, lãng phí đáng thẹn."
Giang Châu gật đầu.
Cơm nước nhanh chóng được đưa lên.
3 món ăn, 1 bình rượu, thịt thỏ được ninh trên lửa nhỏ, sau đó vớt ra cắt miếng vừa ăn rồi xào chín.
Vừa vào miệng thơm nức, thịt thỏ trơn mềm.
Mùi vị thật sự không tồi.
Quàn cơm này, đời trước Giang Châu cũng tới ăn mấy lần.
Tất cả đều là mùi vị trong trí nhớ.
Sau này xã hội tiến bộ, cùng sự mọc lên của nhiều nhà hàng, nhưng hắn lại không còn hưởng thụ được mùi vị món ngon này.
Anh hơi xúc động.
Nhờ ông chủ lấy hai ly rượu.
Một lát sau, một đứa trẻ choai choai tới, mang cho hai người mỗi người một cái bình tráng men.
"Chú, uống rượu."
Giang Châu biết tửu lượngcủa Lâm Quý Long không cao, cho nên cũng không rót quá nhiều, còn mình thì trái lại rót đầy ly.
Từ đầu tới cuối, Lâm Quý Long không nói một lời, cứ ngồi nhìn anh.
Mãi đến khi bình tráng men bị đẩy tới trước mặt mình.
Lúc này Lâm Quý Long mới lên tiếng, nhìn chằm chằm Giang Châu, trầm giọng mở miệng: "Vị đồng chí này, đồng chí tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
Giang Châu vui vẻ.
Người này, vẫn thẳng thắn như vậy!
Không hề nói một lời xã giao!
"Chú, ly này cháu mời chú, cháu nói lời xin lỗi!"
Giang Châu cầm lấy ly sứ, giơ về phía Lâm Quý Long, sau đó ực một cái cạn.
Anh uống rượu, lại rót đầy ly, ý bảo mình đã uống hết ly.
"Cháu đi tìm đồng chí Lâm tìm chú, thật sự là vì hết cách."
Giang Châu nói: "Nếu không phải thật sự hết cách, cháu cũng sẽ không làm như thế."
Người sảng khoái nói lời sảng khoái.
Giao tiếp với Lâm Quý Long, che che giấu giấu ngược lại khiến ông chán ghét.
Quân bài của Giang Châu chỉ có hai chữ -- chân thành.
Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Quý Long dễ nhìn không ít.
Ông cầm lấy ly sứ, tính nhấp một ngụm.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì."
Hắn nói: "Không vi phạm tổ chức cùng kỷ luật, tôi nhất định giúp cậu."
Giang Châu vui vẻ.
"Chú, chú yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện lớn gì."
Anh nói, từ trong túi móc ra một miếng vải vụn.
Đưa tới trước mặt của Lâm Quý Long.
"Chú, loại vải vóc này, là xưởng dệt Đan Dương chúng ta sản xuất sao?"
Lâm Quý Long nhìn thoáng qua.
"Đúng, không sai, mẫu này đã được đưa vào cách đây ba tháng, do xưởng dệt Đan Dương chúng ta sản xuất..."
Lâm Quý Long dừng một chút, nhìn Giang Châu, nói: "Cậu hỏi chuyện này để làm gì?"
Giang Châu nhếch miệng cười.
Thật ra, từ khi bắt đầu lấy ra miếng vải này, Giang Châu vẫn quan sát kỹ biểu cảm của Lâm Quý Long.
Ông tính tình chính trực, không giấu được chuyện trong lòng.
Quả nhiên quả nhiên.
Điều vừa nhìn thấy, càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình.
"Chú, loại vải này, có phải xưởng dệt Đan Dương chúng ta trữ không ít hàng không ạ?"
Giang Châu cười, gằn từng chữ.
Lâm Quý Long sửng sốt.
"Sao cậu biết?"
Giang Châu cười cười.
"Lúc tới, cháu nhìn thấy không ít công nhân dệt đều dùng loại vải này làm túi, vậy chắc chắn là lượng tiêu thụ không tốt."
"Theo lý mà nói, chất liệu vải thuần cotton này đều dùng để may quần áo, thế nhưng ở cao ốc bách hóa, cháu không hề nhìn thấy cô gái nào mặc trang phục làm từ loại vải này."
"Tiêu thụ ra bên ngoài không được, hàng đọng quá nhiều, chắc chắn lỗ vốn."
"Cho nên chỉ có thể tìm công nhân của xưởng dệt chúng ta hỗ trợ tiêu thụ hàng tại chỗ."
Giang Châu nói, ngẩng đầu nhìn Lâm Quý Long: "Chú ơi, cháu nói có đúng hay không?"
Lúc này Lâm Quý Long nhìn Giang Châu, trong ánh mắt có chút tán thưởng.
"Cậu còn trẻ, nhưng lại biết quan sát."
Lâm Quý Long tấm tắc mấy tiếng, thở dài, tự rót rượu cho mình.
Ông uống một ngụm, cay đến mức nhíu chặt mày.
"Loại vải này, thật khiến người ta buồn nha!"
Lâm Quý Long kể căn nguyên mọi chuyện ra.
Giang Châu càng nghe, con mắt càng sáng.
Thì ra chuyện này, nói ra thật khiến người ta dở khóc dở cười.
3 tháng trước, bộ phận vẽ mẫu thiết kế của xưởng dệt Đan Dương tràn đầy lòng tin vẽ ra bản mẫu loại váy hoa này.
Tung ra khẩu hiệu đó là phấn đấu đổi mới, hợp thời trang, đẹp mắt và chắc chắn sẽ mang lại nhiều hiệu quả kinh tế cho xưởng.
Không ngờ mọi người tràn đầy tinh thần, vùi đầu vất vả làm hơn một tháng.
Kết quả là khi đến bước bán hàng, khiến cho toàn bộ lãnh đạo trong ngu người luôn.
Một tháng tiêu thụ xuống tới, thậm chí một phần mười tổng số cũng không bán được!
Lần này, toàn bộ xưởng từ trên xuống dưới đều không tài nào hiểu nổi.
Chuyện ra sao?
Phái người đi ra ngoài điều tra, hỏi thăm khắp nơi, kết quả chính là loại vải này khó may đồ.
Người lớn tuổi chê màu sắc quá non.
Người trẻ tuổi chê trông quá người lớn.
Vào thời đại này, đều làm việc theo phận sự của mình, cầm tiền lương cố định.
Kho hàng chồng chất, cũng không có mấy người quan tâm.
Ai chịu không công đi ra ngoài chạy hàng?
Chuyện này làm sầu chết Ban trưởng Ban tiêu thụ Lâm Quý Long rồi.
Ông có lòng muốn hỗ trợ, rồi không tìm ra được biện pháp nào.
Nói gãy lưỡi, khuyên bảo các nữ công nhân trong xưởng dệt hỗ trợ mua một chút, thế nhưng thật sự như muối bỏ biển.
Số vải bông không bán được chất đống trong kho tựa như hòn núi nhỏ!
Sau khi Lâm Quý Long nói xong, cũng uống xong một chén rượu.
Có thể thấy được ông thật sự rất buồn.
"Chú, cháu có một nguồn tiêu thụ... chú có muốn hay không?"
Giang Châu thấy thế, mở miệng cười hỏi.
~~~
* Rượu Ngưu Lan Sơn: rượu phổ thông được dùng nhiều nhất – nhì tại Trung Quốc. Nồng độ 42%, thơm dễ uống ( ướp lạnh tăng hương vị), không gây nhức đầu khó chịu sau khi uống.