Giang Chu gọi một tô mì xương.
Ngồi vào bàn rồi từ từ ăn.
Trên bàn có một tầng cáu ghét dày đặc bám vào, làm người ta trông thấy mà ngán ngẩm.
Cái gọi là mì xương có giá một tô ba tệ, chính là một tô mì to đầy ú ụ, có hành lá xắt nhỏ, nhưng không có xương.
Một ít thịt băm nổi lên trên, và mì được kèm với hai loại rau sống.
Lúc Giang Châu ăn xong không bao lâu, lại thấy tất cả hành khách trên chiếc xe khách hắn vừa ngồi cũng đã đi vào.
Từng người một ôm chặt túi của mình, nhìn bảng giá treo trên tường.
"Ối dồi ôi! Đắt quá! Đây không phải là ăn cướp sao!"
"Một bát mì mà ba tệ, cái này đắt quá!"
"Không thể không ăn..."
~~~
Một nhóm người trò chuyện vơi nhau.
Ba người đàn ông to lớn cầm côn sắt đi đến đứng trước cửa ra vào.
Thanh côn sắt đập vào cánh cổng sắt lớn, phát ra tiếng "bang bang bang".
Mọi người lập tức im lặng.
"Tiêu tối thiểu 3 tệ, cũng chỉ là một tô mì mà thôi! Ăn xong muốn ra ngoài thì đem biên lai cho lão tử nhìn một chút là được!"
Người đàn ông đầu trọc rống lên một tiếng.
"Mọi người nên tiêu một ít tiền để làm bạn với nhau, đừng keo kiệt!"
Tất cả mọi người tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng.
Ở thời đại này, địa đầu xà là đứng trên đỉnh.
Đặc biệt là loại xe đường dài, chỉ cần dừng dọc đường là phải đi ra ngoài tiêu tiền.
Bây giờ mọi người bắt buộc phải gọi một tô mì xương với giá 3 tệ.
Nhìn sợi mì với một ít nước lèo trong vắt, khó tránh khỏi một vài người sẽ thấp giọng phàn nàn.
Nhưng giờ đã tiêu tiền, lẩm bẩm vài câu cũng không giúp được gì.
Tài xế ngồi trước mặt Giang Châu ăn cơm.
Cũng ăn mì xương.
Cơ mà ông đang một cái nồi sứ để ăn, bên trong đó đựng đầy ba bốn bộ xương lớn.
Nóng hổi, hương thơm phức.
Những người xung quanh lập tức nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Giang Châu đứng dậy, cầm biên lai, đi ra cửa.
Hắn đưa biên lai cho người đàn ông đầu trọc đang canh cửa, hắn ta liếc nhìn một chút rồi sau hất cằm ra hiệu cho Giang Châu đi ra ngoài.
Giang Châu bước ra khỏi cửa nhưng không lên xe ngay.
Lúc này xe khách nhất định là đang khóa.
Nếu mà không tiêu tiền, thì ngay cả xe cũng không có để cho ngươi đi!
Tài xế và quán ăn hợp tác làm ăn, lái xe đánh xe đến đây, ai đi xe cũng phải ăn, ai cũng được tính là tiền.
Kiếp trước Giang Châu khá là ương ngạnh, không muốn ăn, thế nên đã bị đánh hai lần.
Giờ trùng sinh trở lại, đã có kinh nghiệm.
Tiền bạc làm sao trọng yếu bằng sinh mạng được cơ chứ?
Hắn đứng cạnh xe và chờ đợi một lúc.
Mọi người đã lần lượt quay lại.
Người nào người nấy đều trông rất khó coi, rụt rè yếu ớt.
Có chỗ nào giống với việc vừa đi ăn cơm về chứ?
Tài xế lúc này mới mở cửa cho mọi người vào xe.
Ông cũng không vội, giờ đã ăn no nên từ từ hút một điếu thuốc, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Vào trong xe, ai cũng ủ rũ trông thấy.
Giang Châu ngồi trên ghế liếc nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Người thanh niên tái mét, ôm chân, không nói gì.
Cậu ta là người duy nhất trên xe không đi ăn.
Sau khi ăn đòn, chân cậu đau đến mức không đi lại được nên chỉ biết ngồi dưới đất.
Giang Châu nghĩ một chút rồi đứng dậy nói với cậu: "Cậu ngồi vào chỗ của tôi này, sàn nhà cứng rắn, đặt chân xuống càng thêm khó càng thêm đau."
Nghe được câu nói này, cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn Giang Châu, hai mắt lập tức đỏ lên.
"Đại ca, cám ơn anh."
Cậu nói rồi chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, Giang Châu thấy vậy liền vươn tay đỡ cậu dậy.
Sau khi cậu ngồi xuống, Giang Châu lại cúi đầu xắn quần tây của cậu lên, quan sát cái chân bị gậy đánh của cậu.
"Không có gì to tát, chỉ bị thương ngoài da thôi, cùng lắm là đau mấy ngày, nhưng không tổn hại đến xương cốt."
Giang Châu nói: "Mua dầu Hoa Hồng xoa lên là được, đừng lo lắng."
Cậu trai trẻ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Cảm ơn anh!"
Cậu rất vui vẻ hào hứng.
Cơn đau đến mức cậu gần như là nghĩ rằng chân của mình bị đánh gãy rồi.
"Anh trai, em tên là Ngô Mậu Minh! Anh tên gì?!"
Ngô Mậu Minh nói: "Anh nói tên cho em biết. Khi em học xong kiếm ra tiền, em nhất định sẽ cảm tạ anh!"
Giang Châu bị chọc cười.
Hắn liếc nhìn cậu trai trẻ.
Tuổi cũng không lớn lắm, chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Cái đầu được cắt húi cua, vừa thô ráp lại vừa rậm rạp.
Trên mặt vẫn còn vài cái mụn trứng cá, nét mặt trẻ trung có sức sống, khi cười thì nhoẻn miệng cười để lộ hai hàng răng trắng đều tăm tắp.
Cậu ta mặc một bộ quần áo dài kiểu Tôn Trung Sơn, mặc quần lao động, đeo một đôi giày Giải Phóng.
Lúc này cậu đang nhìn chằm chằm vào Giang Châu một cách biết ơn.
Giang châu cười nói: "Giang châu.
Cậu đi học sao?"
Khi Giang Châu nghe đến cái tên Ngô Mậu Minh, hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng hắn nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra.
Thế nên hắn liền ngừng suy nghĩ thêm.
Ngô Mậu Minh gật gật đầu rồi chỉ vào một chiếc ba lô màu xanh lá cây nằm dưới mặt đất, rõ ràng là rất nhiều thứ được đóng gói trong đấy.
"Bây giờ em sắp học năm hai cấp 3 rồi. Anh trai em học năm ba trường cấp 3 số 1 huyện Nhiêu Bình. Em sẽ học cùng anh ấy."
Giang Châu nghe vậy liền gật đầu.
"Đại ca, đại ca làm sao mà hay vậy?"
Ngô Mậu Minh nhìn Giang Châu nghi hoặc hỏi: "Làm sao đại ca biết những người đó sẽ đánh người?"
"Đi dạo quanh huyện Nhiêu Bình một vòng là biết."
Giang Châu không nói hắn đi làm ăn.
Ở thời đại này vẫn chưa hoàn toàn bước vào nên kinh tế thị trường, việc buôn bán nhỏ lẻ thì vẫn được nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng một khi trở nên lớn mạnh rồi, hoặc khi thành lập một nhà máy dưới tên tuổi nhà nước, sẽ bị buộc tội đầu cơ.
Nói tóm lại thì...
Phải nên cẩn thận.
"Trước đây đại ca đã từng bị đánh rồi à?"
Giang Châu cười nói: "Bị đánh bằng gậy, nửa tháng cũng không cử động được, thế nên là tiêu một ít tiền vẫn tốt hơn."
Nói chuyện một hồi Ngô Mã Minh cũng rất vui vẻ.
Giờ cách không xa huyện Nhiêu Bình lắm.
Nửa giờ sau, xe đường dài tấp vào bến xe.
Giang Châu đứng dậy đỡ Ngô Mã Minh xuống xe.
Cậu nhăn mặt vì đau.
Thấy vậy Giang Châu lại xách hộ ba lô cậu đang đeo.
"Đại ca, cám ơn anh nhiều! Nếu không có đại ca, em nhất định xong rồi!"
Cái miệng của thanh niên này cứ một tiếng lại đại ca, hai tiếng là đại ca.
Giang Châu thấy ném cậu trai trẻ này ra đường thì cũng không tốt lắm.
Khi ra khỏi bến xe là có một đống tên côn đồ bảo kê bến xe đấy.
Tuy nhiên ở nơi công cộng, bọn chúng cũng không thể kiêu ngạo đánh người như trước.
Giang Châu tìm một chiếc xe kéo, đỡ Ngô Mậu Minh lên, hỏi người lái xe giá tiền đi đến trường trung học cơ sở số 1 của huyện Nhiêu Bình rồi trả tiền.
Mắt Ngô Mậu Minh lại đỏ hoe.
Cậu lấy mu bàn tay lau nước mắt, trước khi rời đi thì nghiêm túc nói với Giang Châu: "Giang ca, em cực kỳ cảm kích anh! Sau này nhất định sẽ báo đáp đại ca!"
Giang Châu xua tay nói: "Chăm chỉ học tập đã!"
Thực ra…
Kiếp trước Giang Châu cũng không phải là một người có trái tim ấm áp.
Có thể buôn bán lớn đến như thế, làm sao hắn có thể là một người lương thiện được chứ?
Tuy nhiên, sau khi trùng sinh, sống lại cuộc đời thứ hai, hắn lại đột nhiên phát hiện ra rằng điều quan trọng không chỉ có tiền.
Còn có lương tâm của bản thân nữa.
Ngước lên không thẹn với trời, cúi xuống không xấu hổ với người.
Đó là mới thước đo mà Giang Châu hướng đến.
Bản thân bị ăn đòn vài lần, biết mùi vị của nó thế nào.
Một đám người chỉ đứng nhìn, không ai vươn tay ra giúp đỡ.
Giang Châu không muốn một người trẻ tuổi như Ngô Mậu Minh, phải nếm trải việc này.
Lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Giang Châu điều chỉnh lại tâm trạng.
Rồi hắn bắt một chiếc xe kéo rồi đi thẳng đến Nhà máy dệt thứ hai.