Tề Ái Phân đi theo qua, nhìn thấy Giang Châu nhóm lửa, bà sửng sốt, vội vàng nói: "Làm gì vậy? Cơm nước đã nấu xong hết cả rồi, đều đặt trên kệ bếp đó!"
Nói Tề Ái Phân liền chuẩn bị đi bưng thức ăn.
Giang Châu nhanh lên ngăn trở nàng: "Mụ, đợi lát nữa, ta trước nấu cái mặt."
Tề Ái Phân: "Nấu mì làm gì? Cơm nước xong xuôi hết rồi!"
"Mẹ."
Giang Châu bỏ thêm củi vào trong bếp lửa, cười ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ đã quên ngày hôm nay là ngày mấy à?"
Tề Ái Phân thật nghĩ không ra.
Vào thời đại này, tư tưởng của phụ nữ nông thôn rất phong kiến cố chấp.
Gả cho người ta, thì chồng chính là bầu trời của họ.
Ăn mặc quần áo, đều nghĩ đến chồng của mình trước.
Tề Ái Phân là một phụ nữ nông thôn giản dị.
Tại thời đại này, cả đời chỉ sống cùng gia đình nhỏ của mình.
Tư tưởng ngu muội, nhưng lại tình cảm thắm thiết.
Lúc này Giang Châu nói cho bà biết, ngày hôm nay là ngày đặc biệt.
Bà đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra ngày hôm nay rốt cuộc ngày gì.
Chồng mình, con trai, thậm chí ngay cả Giang Đại Quý cùng Vương Tú Nga cũng nghĩ đến một lần.
"Tiểu Châu à, rốt cuộc là ngày gì?"
Tề Ái Phân cau mày lầm bầm: "Mẹ nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra là ngày gì?"
Giang Châu cảm thấy chua xót trong lòng.
Lửa bén vào đáy nồi, nước trong nồi sắt nổi bong bóng nhỏ.
Giang Châu vừa bỏ mì sợi vào vừa nghiêng đầu nhìn mẹ.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ."
Giang Châu nhẹ giọng nói.
Tề Ái Phân sửng sốt.
Rốt cục sực nhớ ra rồi, hôm nay là ngày sinh của mình.
Bà vì cái nhà này vất vả hơn nửa đời người.
Đây là lần đầu tiên mình được chúc sinh nhật vui vẻ.
Tề Ái Phân ngập ngừng nói.
"Sinh nhật, thứ này có gì tốt, phí tiền..."
Nói xong thì mắt của Tề Ái Phân lập tức đỏ hoe.
Bà nghẹn ngào nói không nên lời.
Dụi dụi con mắt, vội giúp đỡ nấu nướng.
Người một nhà nấu nướng rất nhanh.
Một cái nồi khác cũng sắp sôi.
Cho thịt heo thái hình hạt lựu vào nồi, sau khi dầu sôi lăn tăn thì cho nấm đông cô thái hạt lựu vào.
Nước tương ướp đậu do nhà làm.
Múc một muôi, nhúng vào mỡ lợn nóng đảo đảo.
Âm thanh tí tách xì xèo vang lên, trong nháy mắt mùi hương nhanh chóng toả ra.
Giang Phúc Quốc ngửi ngửi.
Tuy tiếc tiền, thế nhưng nghĩ lại hiện giờ hai đứa con trai của mình đều có tiền đồ, lập tức vừa vui mừng lại tự hào.
"Thằng hai, con qua đây."
Giang Phúc Quốc chống gậy, không tiện xuống thang, lập tức hét lên với Giang Minh đang cho lừa ăn.
Giang Minh giật nảy mình.
Đi tới.
Nhìn thấy Giang Phúc Quốc chống gậy, lại lui về sau một bước.
"Chuyện gì vậy ba?"
Giang Phúc Quốc: "Ba không phải đánh con! Qua đây! Đứng xa như vậy làm gì?!"
Giang Minh: "..."
Thú thật, Giang Phúc Quốc thật sự không tính là một người cha vô cùng đúng chuẩn.
Lúc chuyện ăn mặc của con cái còn chưa lo nổi, ông vẫn còn kiếm tiền vì chuyện học hành của Giang Minh Phàm sát vách.
Giang Minh quan sát Giang Phúc Quốc, rốt cuộc đi tới.
"Có chuyện gì?"
Giang Minh hỏi.
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn thằng con: "Đứa nào đứa nấy, đều không có lương tâm, hôm nay là sinh nhật của mẹ mấy đứa, đi nấu chút mì sợi đi chứ!"
"Một đứa chỉ nhớ kiếm tiền, cái gì cũng không nhớ."
"Một đứa khác chỉ biết mua máy may cho vợ, chỉ có chút tiền đồ này!"
Giang Phúc Quốc hừ nói.
Giang Minh: "..."
Anh nhìn Giang Phúc Quốc, một lát sau mới khàn khàn đáp.
"Đã biết."
Nói xong bèn xoay người đi vào bếp.
Lúc này Giang Châu đã bỏ mì vào nồi.
Hắn mua khoảng 4 cân mì.
Vào thời đại này, ai nấy đều thích ăn mì.
Giang Châu suy nghĩ một chút, vẫn để tất cả mì vào trong nồi.
Thấy Giang Minh đi tới, Giang Châu nghi hoặc hỏi: "Anh hai, làm sao vậy? Cho lừa ăn xong rồi à?"
Giang Minh lên tiếng.
"Anh giúp em thổi lửa."
Nói xong bèn nhét thêm cây củi vào trong lò lửa.
Tuy Giang Châu nghi hoặc, nhưng không nói gì.
4 cân mì cũng không ít.
Ùng ục ùng ục, vừa bỏ mì vào nước, lập tức bốc hơi nghi ngút.
Phải trụng mì vào nước lạnh hai lần ăn mới ngon.
Lúc Giang Châu múc muôi nước thứ hai.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng bước chân.
"Chú ba! Là anh!"
Mọi người đồng loạt nghiêng đầu nhìn.
Đã nhìn thấy Giang Phúc Toàn đứng ở ngoài cửa.
"Anh hai?"
Giang Phúc Quốc chống gậy, dịch chuyển về phía trước mấy bước, dòm Giang Phúc Toàn nhếch miệng cười, nói: "Anh tới đúng lúc lắm! Ăn mì! Đợi lát nữa mang cho cha mẹ một chậu đi!"
Giang Phúc Toàn thì sắc mặt khó coi.
Chú ba này, làm cái gì vậy?
Hiện tại con đường tương lai rộng mở, có phải đã quên chuyện chu cấp tiền học cho Minh Phàm rồi hay không?
Giang Phúc Toàn đi tới, nhìn về phía nhà bếp bốc hơi nghi ngút.
"Chú ba, chân của chú bị sao vậy?"
"Không sao cả, qua một tháng nữa là có thể tháo thạch cao rồi, không đau không ngứa, chỉ hơi vướng!"
Giang Phúc Quốc cả đời làm ruộng kiếm ăn.
Sáng sớm trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, buổi tối mới trở về.
Đi đi lại lại quen rồi.
Lúc này mỗi ngày đều ở trong nhà nghỉ ngơi, dòm hai đứa con trai bận rộn kiếm tiền, nhưng ông lại chỉ có thể ngồi không.
Giang Phúc Toàn lại liếc nhìn máy may để trong nhà.
Mới tinh bóng loáng.
Bao nhiêu cô gái tha thiết ước mơ máy may Hồ Điệp chứ!?
Một máy phải tốn hơn 100 tệ đấy!
Giang Phúc Toàn rốt cuộc nhịn không được nữa.
Lão cau mày, mở miệng nói: "Chú ba, không phải anh nói chú, nhưng cũng hơn tháng rồi, sao chú vẫn chưa đưa tiền vậy? Cha đã hỏi nhiều lần rồi!"
Giang Phúc Toàn thật sự tức giận.
Chuyện này ngay từ đầu, mới vừa làm giải phẫu xong trở về, Giang Phúc Quốc nói chậm một chút.
Lão vẫn không tính toán.
Nhưng đã qua bao lâu rồi?
Hơn nửa tháng rồi đấy, ngôi nhà sát vách mỗi ngày đều bay đến mùi thịt.
Lương thực chế biến, món chính mỡ lợn, cách một bức tường, hương thơm quyến rũ chui thẳng vào trong nhà mình.
Tuy biết là Giang Châu Giang Minh tiền kiếm.
Thế nhưng Giang Phúc Toàn ông ta dù gì là cha của hai người!
Muốn một hai mươi tệ.
Không phải dễ lắm sao?
Giang Phúc Toàn cảm thấy chú ba này, rõ ràng không muốn đưa!
"Anh hai, lúc nào em nói không đưa? Chân của em làm ruộng còn không được, cứ đừng nói lên núi vác gỗ."
Giang Phúc Quốc hạ giọng, lặng lẽ nhìn về phía phòng bếp.
"2 tháng nữa, chân em khoẻ rồi, đi ra ngoài kiếm tiền, em chắc chắn nghĩ cách kiếm tiền."
Tuy Giang Phúc Quốc người toàn cơ bắp, tính khí cố chấp.
Thế nhưng cũng biết người nào là lòng bàn tay người nào là mu bàn tay.
Trước đây Giang Châu không ít lần cãi nhau với mình vì chuyện này.
Con cả Giang Minh mặc dù không nói, thế nhưng Giang Phúc Quốc biết, chắc chắn nó cũng không vui.
Trước đây tranh cãi quyết liệt với thằng út.
Ông dứt khoát coi như nát thì cho nát luôn.
Bây giờ Giang Châu rốt cục đi con đường đúng đắn, còn đón mình về nhà, gia đình bỗng nhiên lại được ăn lương thực chế biến cùng thịt.
Muốn Giang Phúc Quốc mở miệng hỏi Giang Châu đưa tiền cho Giang Minh Phàm học hành.
Giang Phúc Quốc hiểu rất rõ, đến lúc đó chắc chắn lại cãi nhau!
"Chú ba!"
Giang Phúc Toàn cau có nói: "Giờ trong nhà chú có tiền, trong thôn người nào không biết? Hai đứa con trai kiếm được tiền, không thể nào một xu cũng không đưa ra chứ?"
"Anh thấy chú rõ ràng là cố ý! Không muốn lấy ra!"
Lời này của Giang Phúc Toàn coi như là vạch mặt rồi.