Hầu Tử lại càng hoảng sợ.
Gã vội hạ giọng, nói: "3 gói? Chú chắc chứ?"
Giang Châu gật đầu: "Đúng, 3 gói Hồng Tháp Sơn, giống loại lần trước em đã mua."
"Có thì có."
Hầu Tử xoa xoa đôi bàn tay, che cái hộp đựng thuốc lá để ở trước mặt mình, nói: "Nhưng giờ chỗ anh không có nhiều Hồng Tháp Sơn như vậy, ngày mai mới có hàng, anh phải đi tìm anh họ anh, vậy được không? Chờ được không? Không chờ được thì thôi."
"Ngày mai thì ngày mai, tiền trao cháo múc, một xu không thiếu anh."
Giang Châu cười nói.
Tròng mắt của Hầu Tử xoay vòng vòng.
Lúc này gã còn có chút không dám tin tưởng.
Lần nữa xác nhận với Giang Châu: "Là 3 gói Hồng Tháp Sơn sao? Một gói 25 tệ, ba gói chính là 75 tệ!"
Giang Châu bị gã chọc cười.
"Đúng là 3 gói!"
Nghe Giang Châu xác nhận.
Hầu Tử cảm khái.
Người này thật đúng là không thể nhìn vào bề ngoài!
"À phải rồi, Hầu Tử, em còn muốn hỏi thăm một việc."
Giang Châu nói.
Hầu Tử gật đầu: "Chú cứ nói!"
Gã cười he he he, vỗ ngực đồm độp nói: "Huyện thành Khánh An này, nếu chú thắc mắc về bất cứ điều gì, thì không có gì mà anh không biết!"
Giang Châu cười nói: "Cũng không phải là chuyện gì to tát."
Hắn nói, rút từ trong túi ra một điếu Hồng Tháp Sơn, đưa cho Hầu Tử.
"Em muốn kiếm phiếu công nghiệp, còn cả phiếu máy may, anh kiếm được không?"
Hầu Tử nhận lấy điếu thuốc, nhét vào khe lỗ tai.
Nghe vậy ngẩng đầu nhìn vào Giang Châu.
"Phiếu công nghiệp?"
Gã suy nghĩ một chút, lại gãi đầu, nói: "Thứ này thì anh phải đi hỏi anh họ anh đã, nhưng nghe nói chợ đêm huyện thành Khánh An có bán, giá cả không thấp, nếu như chú muốn, anh sẽ giúp chú hỏi thăm xem xem, thế nào?"
Hầu Tử con người này, rất có nghĩa khí.
Giang Châu làm ăn sảng khoái, hợp khẩu vị của gã.
Còn về điếu thuốc lá này, gã là người bán thuốc lá, song rất ít người tặng gã thuốc lá.
Loại cảm giác này, Hầu Tử rất thích.
Vì vậy, Giang Châu nhờ gã giúp, gã đương nhiên sẽ không từ chối.
Giang Châu nghe vậy, lập tức nở nụ cười, lại móc ra một điếu thuốc đưa tới.
"Chuyện này có được hay không cũng cám ơn ngưanhơi!"
Giang Châu cười nói.
Hầu Tử lập tức nhận lấy điếu thuốc, cảm khái vỗ vỗ lên bả vai của Giang Châu.
"Chú yên tâm! Chỉ dựa vào điếu thuốc này, anh cũng nhất định có thể làm được giúp chú!"
Vào thời đại này, máy may, xe đạp, còn có radio...
Loại vật này, không có chỉ tiêu cùng phiếu công nghiệp, thì không thể nào mua được.
Có tiền cũng không thể được.
Mà phiếu dành cho những thứ giá trị lớn này, thường chỉ cấp cho đơn vị công chức.
20 tệ mới có thể cấp cho 1 phiếu công nghiệp, góp đủ rồi cầm phiếu công nghiệp cùng tiền đi đến cửa hàng quốc doanh mới mua được những vật giá trị lớn này.
Xe đạp, đồng hồ đeo tay, máy may, v. v...
Toàn bộ đều cần tem phiếu công nghiệp.
Giang Châu biết Hầu Tử có người.
Không đúng thì hắn cũng không nhờ làm gì.
"Vậy được, xin đa tạ!"
Giang Châu cười nói.
Hắn tạm biệt Hầu Tử.
Giang Châu trong nháy mắt buông xuống một tảng đá nặng trĩu trong lòng.
Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà dì Trương, hắn vẫn tính mua cho Liễu Mộng Ly một chiếc máy may.
Vào thời đại này, cô gái nào kết hôn mà không muốn có một chiếc máy may làm lễ hỏi hoặc là đồ cưới?
Đấy chính là chuyện rất có thể diện nha!
Giang Châu nợ Liễu Mộng Ly.
Làm được gì cho cô, hắn luôn cảm thấy vơi bớt mặc cảm tội lỗi.
~~~
Sắc trời tối om.
Hắn cảm thấy thoải mái.
Cứ như không hề biết đói, đi thẳng trên con đường đất về nhà.
Đi tới cầu nhỏ ở cửa thôn, bèn nhìn thấy Liễu Mộng Ly cầm đèn bão đứng đó.
Ánh trăng dịu dàng từ trên cao chiếu xuống đỉnh đầu.
Hắt nhẹ lên người của cô, nhẹ nhàng phản chiếu hào quang dịu nhẹ.
Ánh sáng hắt ra cây đèn dầu, tôn lên khuôn mặt cực kỳ dịu dàng của cô.
"Mộng Ly!"
Giang Châu đang vui, bèn mở miệng gọi cô.
Hắn cười đi nhanh qua chỗ cô, nói: "Sao em lại tới đây?"
Nói thì nói như vậy, nhưng Liễu Mộng Ly nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn hiện lên mấy chữ lớn -- "Anh biết là em sẽ đến!"
Cô mím môi, nhìn chằm chằm Giang Châu, tức giận nói: "Đã trễ thế này còn muốn đi ra ngoài, ngày mai đi ra ngoài không được sao? Trong nhà ba mẹ đều rất lo lắng, anh hai giờ cũng chưa đi ngủ, còn chờ anh đấy!"
Giang Châu cười cười.
Hắn tiếp nhận đèn bão.
Tiện tay nắm lấy bả vai của cô.
"Chúng ta trở về đi."
Giang Châu cười nói.
Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Liễu Mộng Ly.
Vành tai của cô hiện lên chút xíu mảng màu hồng nhạt, lấn ép màu da cam từ ngọn đèn dầu, trông vô cùng xinh đẹp khả ái.
~~~
Ngày hôm sau.
Tại tiệm cắt may.
Trương Mỹ Vân mở cửa kinh doanh từ sáng sớm.
Tiệm cắt may Mỹ Vân của cô cũng coi như là tiệm may đầu tiên được mở trong huyện thành.
Năm ngoái, khi những dấu hiệu cải cách kinh tế vừa mới xuất hiện, Trương Mỹ Vân đã nắm bắt cơ hội và mở tiệm may đầu tiên.
Bởi vì đầu óc nhạy bén, tay nghề tốt.
Chuyện làm ăn buôn bán của tiệm cô luôn đắt khách nhất.
Ngày hôm nay có 3 khách quen qua đây lấy đồ.
Cứ nửa tháng sẽ tới lấy bộ đồ âu phục tám mảnh.
Hai người trong đó là nữ giáo viên cao trung.
May đầm vải ka-ki, kiểu dáng thời thượng nhất.
Đầm ôm sát vòng eo, tôn dáng cực tốt.
8 giờ vừa mới mở cửa.
Hai nữ giáo viên lại tới.
Khoác hai túi xách, đi giày da trâu đế nhỏ hình chữ T, tóc uốn, thời trang lại mang phong cách tây.
Tuổi không lớn lắm, chắc là mới vừa dạy học không lâu, chính là độ tuổi thích chưng diện.
Hai người đi vào trong tiệm.
Thấy Trương Mỹ Vân, cười ngọt ngào gọi: "Chị Mỹ Vân!"
Thật ra tuổi tác của Trương Mỹ Vân cũng chỉ 25,26.
Nhưng trông già trước tuổi, hơn nữa cư xử lão luyện, vậy nên cũng không để ý tuổi thật của chị ta bỏ
"Ai! Tới rồi sao?"
Trương Mỹ Vân cười đáp.
Chị nói, thò đầu ra, từ phía sau quầy cầm ra hai cái túi.
"Đây là đầm của các em, xem đi! Nếu có chỗ nào chưa hài lòng, cứ nói chị sẽ sửa ngay cho các em!"
Hai nữ giáo viên lập tức mỉm cười tiếp nhận.
"Chị Mỹ Vân, tay nghề của chị cực kỳ nổi danh ở cao trung Khánh An chúng em! Chắc chắn vừa người lại đẹp!"
"Đúng vậy! Chiếc đầm này chắc chắn có thể thịnh hành, cực kỳ thời trang! Mặc vào chắc chắn đặc biệt đẹp!"
Hai người có được chiếc đầm yêu thích, lập tức vui vẻ lấy đầm từ trong túi ra, ngắm nghía cẩn thận.
Nha!
Thật xinh đẹp!
Hai người nói xong, lại nói cảm ơn, thanh toán số tiền còn nợ.
Sau khi thanh toán xong, một nữ giáo viên ngẩng đầu lên.
Cô hơi sửng sờ.
"Đây là loại váy gì vậy? Mới ra sao? Sao em chưa từng thấy?"
Trên bức tường đối diện, treo một chiếc váy hoa.
Váy hoa màu vàng nhạt, đáy màu trắng.
Kiểu dáng rất thời trang, mang vẻ tiểu thư pha chút tinh nghịch, khiến người ta hai mắt tỏa sáng.
"À?? Em nói cái váy này sao?!"
Trương Mỹ Vân gần như quên luôn chiếc váy này!
Lúc này bị khách nhắc tới, chị vội vàng kể lại tất cả những điều Giang Châu và mình đã nói lại cho nữ giáo viên này nghe.
"Bộ đồ này... không thể làm theo yêu cầu?"
Nữ giáo viên cau mày: "Vậy em làm sao biết có vừa người hay không?"
Lúc này Trương Mỹ Vân cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Cô giáo Tề, em có thể thử một lần, chiếc váy này không chọn người mặc, rộng thì có cái đẹp của rộng, bó sát thì có cái đẹp của bó sát người! Có thể phối với áo sơ mi ngắn tay lẫn dài tay, thử một lần đi, lỡ như thích hợp thì sao!"
* Hồng Tháp Sơn là một thương hiệu thuốc lá của Trung Quốc, được sở hữu và sản xuất bởi Tập đoàn Hồng Tháp, trước đây gọi là Nhà máy thuốc lá Ngọc Khê. Thương hiệu được thành lập như một món quà góp phần kỷ niệm 10 năm Cộng sản Trung Quốc chiến thắng Nội chiến Trung Quốc và tuyên bố Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa