Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 92: Phiên ngoại 14: Thời gian mất đi tình đã hối




Có lẽ vì cha mẹ mất sớm, hắn chịu khổ từ nhỏ, sớm đã quen phó mệnh cho trời, chưa bao giờ có thói quen chủ động giành lấy, hắn đối với mỗi người đều đối xử tốt như nhau, chân thành như nhau, thật thà như nhau, nhưng hắn đối với bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng không tranh không cầu, dù hắn biết Tiểu Chiêu thương hắn vô cùng, cho dù hắn đã trở thành người đàn ông của nàng. Trong lòng hắn có áy náy, có tưởng niệm, lại có loại cảm giác nhẹ nhõm thở phào.

Việc Tiểu Chiêu rời đi, Trương Vô Kỵ không trách Triệu Mẫn, chỉ âm thầm bứt rứt trong lòng. Triệu Mẫn vẫn như trước, đem giận dữ, đố kỵ giấu xuống đáy lòng, trên mặt có chút ghen tị, chỉ nói với Trương Vô Kỵ vẫn luôn hiền lành nhân ái mấy câu, cùng đi với hắn tìm kiếm lung tung xung quanh một hồi, âm thầm phái thủ hạ báo cho mười hai Bảo Thụ Vương nơi mẹ con Tiểu Chiêu đang ở.

Về phần sau đó thế nào Triệu Mẫn mặc kệ, thế lực tổng giáo Ba Tư ngay cả Nhữ Dương Vương phủ cũng phải kiêng kỵ vài phần, bọn họ trốn được nhất thời nhưng không thể trốn hết được cả đời. Triệu Mẫn chỉ hận Tiểu Chiêu trốn quá nhanh, khiến nàng không có cơ hội tự tay trả hận. Lúc này lại ở bên cạnh Trương Vô Kỵ, tức giận không thể giữ lâu trên mặt.

Tiểu Chiêu dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thiếu nữ, hơn nữa phụ vương nàng cơ thiếp vô số, Trương Vô Kỵ hắn bên ngoài thế nào cũng không hề gì, dù sao ở bên Trương Vô Kỵ đến cuối cùng không phải chỉ có mình nàng sao?

Hai người trên danh nghĩa tìm kiếm Tiểu Chiêu, mặc kệ chiến tranh dân tộc, mặc kệ chênh lệch giàu nghèo, giang hồ bất bình, chỉ đi khắp nơi tiêu dao du ngoạn, ngắm cảnh Trung Nguyên, Đại Lý, Mạc Bắc… thực vui vẻ được hai năm, cho đến khi Triệu Mẫn hai mươi tuổi, hai người mới dừng chân định cư ở một sơn thôn hiền hòa thuần hậu vùng Đại Lý.

Nơi đó không có phân biệt Mông Hán, cũng ít chiến loạn, phần đông là dân tộc thiểu số, cũng may dân phong giản dị, hai người mấy lần đi ngang qua nơi này, rất thích cuộc sống ở đây, khi quyết định ẩn cư liền trở lại, mua vài mẫu ruộng tốt, dựng ba gian phòng ở. Trương Vô Kỵ mua một tiệm thuốc nhỏ làm đại phu, hai người lại tổ chức một hôn lễ nho nhỏ ít người tham dự, ở lại đây an cư lạc nghiệp.

Trương Vô Kỵ không một lần hỏi Triệu Mẫn tại sao đôi lúc đột nhiên thấy có vàng bạc châu báu tơ lụa, cũng không hỏi nàng trong nhà lại có nô tì người hầu lui lui tới tới, chỉ một lòng hành y cứu người, gặp người nghèo khó thì trị bệnh tặng thuốc, nổi tiếng nhân đức thiện tâm trong vùng, trừ một số ít chuyện không thể nói ra, cảm tình giữa hai người coi như hài hòa ổn định.

Ít nhất hai người chưa bao giờ đỏ mặt hay cãi nhau, sau khi thành thân, Triệu Mẫn quả thật đối với Trương Vô Kỵ ôn nhu gấp trăm lần, nhu tình mật ý. Nhưng cuộc sống sau khi cưới không phải vẫn mãi vinh quang chói lọi, người người chú ý như nàng vẫn muốn, ngược lại cuộc sống ẩn cư thật sự rất bình thường. Nàng là quận chúa xuất thân hậu duệ quý tộc, nàng khinh thường cùng nông phụ tán dóc nói chuyện, khinh thường xuống ruộng làm việc, cũng không thiết nội trợ cơm nước. Cũng may Trương Vô Kỵ là người hiền lành đến không có nguyên tắc. Như người thường, dù là có thân võ công lợi hại đến đâu, làm kiêm cả đại phu lẫn nông phu cũng phải mệt nhọc.

Triệu Mẫn lúc này đối với Trương Vô Kỵ vẫn thâm tình, tuy rằng bản thân không muốn làm, rốt cuộc cũng không thể nhìn Trương Vô Kỵ đường đường một nam tử phải giặt quần áo nấu cơm, đành sai thủ hạ đưa một vài tỳ nữ người hầu đến, mở ra quang cảnh mới cho sơn thôn thuần phác. Trương Vô Kỵ nhìn đám người hầu tay chân nhanh nhẹn, không nói gì. Một ngày, hai ngày, một năm, hai năm… thời gian rồi cũng chậm rãi trôi qua.

Như đã nói, hai người không đỏ mặt, không cãi nhau, không nạp thiếp, cũng không phải lo ăn lo mặc, nếu không nói là vàng bạc thừa thãi, có thể nói là khắp hương trấn đều ngưỡng mộ. Từ ngày hai người thành thân đã sắp qua tám năm, người người đều hâm mộ bọn họ vợ chồng hòa thuận, điều đáng tiếc duy nhất là vợ chồng đã tám năm nhưng vẫn không sinh được một đứa con, khiến ai nấy đều thở dài trách trời xanh quả nhiên không để con người được thập toàn thập mỹ. Trương Vô Kỵ từng cẩn thận xem xét điều trị cho Triệu Mẫn, nhưng bằng y thuật của mình cũng chưa tra ra thân thể Triệu Mẫn có gì không ổn, bản thân hắn có Cửu Dương Thần Công hộ thể, không có bệnh tật gì, chỉ có thể quy tội cho trời.

Nhưng mỗi người đều tự biết, cả hai sống cùng nhau lâu như vậy mới có chút hiểu biết về nhau. Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn tuy miệng nói không cần vinh hoa phú quý, không cần quyền thế uy phong, không cần dân tộc đại nghĩa gì cả, thực tế nàng chưa bao giờ đặt người Hán vào mắt, hằng ngày nói chuyện giao tiếp, dù với người dân tộc khác nàng có thể giữ vẻ mặt ôn hòa, duy đối với người Hán thì thái độ là cao cao tại thượng. Cũng biết Triệu Mẫn đã quen mười ngón không phải động việc nhà, ngoài miệng thì nói không cần phú quý giàu sang, nhưng chưa từng một lần từ chối tài vật từ Nhữ Dương Vương Phủ đưa đến. Cũng hiểu Triệu Mẫn đối với hắn thâm tình không hối hận, qua mấy năm cũng không nói thêm với hắn nhiều lời, đơn giản là hắn mấy lần đều cự tuyệt đề nghị tái xuất giang hồ của nàng.

Triệu Mẫn cũng từ một thiếu nữ đắm chìm trong mộng anh hùng biến thành một oán phụ chí khí bị trói buộc nơi khuê phòng. Nàng đã quen ở nơi cao sang thống lĩnh sai khiến, quyền thế chỉ khoát tay một cái đã khiến núi sông nghiêng ngả, cho đến giờ trải qua cuộc sống bình dân, chẳng còn tư vị gì. Từ vị trí khác nhìn vào cảm thấy có vẻ tốt, khác biệt, một ngày hai ngày còn thấy mới mẻ thú vị, thời gian lâu dài chỉ còn có bình thản, không còn hứng thú.

Triệu Mẫn vẫn không chút nghi ngờ nghĩ Trương Vô Kỵ vô cùng yêu nàng, nhưng từ khi đề nghị tái xuất giang hồ của nàng đưa ra bị hắn cự tuyệt không chút do dự, niềm tin đã xuất hiện vết nứt, không tự chủ được mà âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn, nhìn hắn đối tốt với ai, lại xem có thiếu nữ nào thầm ái mộ, nhưng càng quan sát lại càng hiểu ra, mới biết Trương Vô Kỵ nhân hậu chỉ là bề ngoài. Hắn đối với ai cũng tỏ ra thật tâm thành ý, sâu bên trong lại là lạnh lẽo.

Triệu Mẫn mấy lần âm thầm dùng thủ đoạn giết chết nữ tử ái mộ Trương Vô Kỵ mà hắn cũng đối xử tốt với họ, lại phát hiện Trương Vô Kỵ thương tâm bất quá được hai ngày đã quên luôn họ rồi. Một lần, hai lần, Triệu Mẫn hiểu ra, dù Trương Vô Kỵ tỏ ra rộng rãi, nhân nghĩa, tâm hắn cũng không vượt quá được điều này.

Lúc mới yêu, hai người chỉ nhìn thấy ưu điểm của nhau, khi hào quang lướt qua, lại chỉ nhìn ra khuyết điểm. Tám năm Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn, Triệu Mẫn biết Trương Vô Kỵ, hai người vốn là oan gia đối đầu, nay kết thành vợ chồng, lại sợ vợ chồng tình thâm biến đổi mà không dễ nói ra, mặt ngoài là vợ chồng thuận hòa, bên trong lại là nhạt nhẽo như nước.

Hiện giờ, hai người đang ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy những món Trương Vô Kỵ thích, nô tỳ đều đã lui xuống hết, chỉ có Triệu Mẫn dung nhan phong tình càng đậm nâng chén mời hắn. Trương Vô Kỵ trên mặt vẫn như cũ, tỏ ra hòa thuận vui vẻ, cũng tiếp thêm rượu cho Triệu Mẫn, hai người cùng nâng chén uống, Triệu Mẫn uống xong, mắt đỏ lên, sâu trong mắt hiện một tia áy náy lại bị kiên định đè xuống.

Trương Vô Kỵ như không thấy gì, vẫn như cũ cười cùng nàng nâng chén uống cạn, hai người như mọi khi, một chén, hai chén… cười đùa nói chuyện, cho đến khi uống cạn chén nữa, Trương Vô Kỵ mặt đỏ bừng say gục xuống. Triệu Mẫn lúc này mới đến ngồi bên hắn, mắt đỏ hoe, mười ngón tay trắng nõn tinh xảo vuốt ve khuôn mặt gần mười năm vẫn tuấn mỹ không chút suy giảm của Trương Vô Kỵ, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống mu bàn tay nàng, trong lòng cuộn trào đau đớn.

Đám nô tỳ rất biết việc đã lặng lẽ dọn hết đồ ăn xuống, nhất thời trong phòng im lặng không một tiếng động, chỉ có mơ hồ thanh âm Triệu Mẫn nghẹn ngào, nước mắt trên gương mặt trắng ngọc ngà chảy xuống. Lúc này ngoài phòng nhẹ vang lên tiếng bước chân, người mới tới do dự một lát mới bước vào, nhìn thấy Triệu Mẫn rơi lệ, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Tiểu nhân bái kiến quận chúa, việc quận chúa sai đã làm xong xuôi, quận chúa…. Nếu hối hận vẫn kịp, vương phủ tuy rằng hiện giờ tình cảnh không được tốt, nhưng phản tặc các nơi nể tình quận mã đều ra tay lưu tình, thế tử mấy lần bị bắt đều được thả.”

“Hối hận? Ta cuối cùng vẫn là quận chúa Nhữ Dương Vương phủ, là hậu thế của Thiên Khả Hãn. Quận mã? Hắn cũng không thừa nhận mình là quận mã, thành thân đã nhiều năm, hắn chưa bao giờ hỏi đến phụ mẫu thân nhân của ta, cũng không mang ta đi gặp Thái sư phụ, nghĩa phụ, các thúc thúc bá bá của hắn, mỗi ngày chỉ ở lỳ tại đây. Người đi trà cũng lạnh, mấy năm đầu có lẽ vì hắn còn có chút nể tình, hiện giờ thì còn có gì để mà nể? Thả ca ca ra bất quá chỉ là quỷ kế của bọn chúng mà thôi, bằng không binh mã cùng chức Đại nguyên soái của phụ vương làm sao mà mất?”

Triệu Mẫn cười lạnh lùng, thu bàn tay lưu luyến lại, đứng dậy nói trước mặt A Đại.

A Đại đã già đi nhiều so với mười năm trước, đối với Triệu Mẫn vẫn cung kính như cũ, nghe Triệu Mẫn nói xong, mắt mang vẻ kinh nghi, thấp giọng hỏi:

“Ý quận chúa là.. mấy lần thả thế tử về đều không phải nể mặt quận mã gia, mà là kế ly gián của phản tặc? Vương gia vì vậy cũng bị triều đình hiềm nghi, thu binh quyền, khiến cho hai năm này càng lúc càng chiến bại? Kế sách thực độc.”

“Vậy có là gì, hai bên giao chiến, có gì độc hay không độc? Chẳng qua là phụ vương, ca ca kém hơn một bậc mà thôi, ai bảo người Hán giả dối như vậy? Chúng ta không được bằng họ, kẻ có thể nghĩ ra kế sách như vậy thực không thể coi thường. Hiện giờ phản quân khắp nơi nhiều như vậy, nội bộ chúng ta cũng không ổn, theo tin tức mấy năm nay ta thu được, chúng ta đại thế đã mất, binh lực lại trong tay lũ vô dụng, phụ vương chỉ còn chút binh quyền, hiện giờ nước không ra nước, ta làm sao có thể chỉ lo cho thân mình, càng đừng nói đến hối hận.”

Triệu Mẫn tâm tình sa sút, trong mắt lại từng chút nổi lên hưng phấn, chỉ có bản thân nàng hiểu rõ, giày vò trong lòng mình là cảm giác không chịu nổi cô đơn, nàng thủy chung vẫn thích cảm giác cao cao tại thượng nhiều hơn.

A Đại biết tiểu quận chúa này không thể coi thường, luận mưu trí trong vương phủ, quận chúa có thể nói là thứ nhất, luận tâm cơ, thủ đoạn, luận âm mưu, ngoan độc, nàng chính là lang là hổ, cho dù quy ẩn gần mười năm cũng không biến thành cừu. Nghe Triệu Mẫn phân tích xong, hắn tiếp lời hỏi:

“Trước đây không biết là kế sách nên không chú ý đến, bây giờ nghe quận chúa nói vậy, thuộc hạ đã hiểu, căn cứ theo tin tức thuộc hạ thu được, lúc trước thế tử phụng mệnh chinh phạt chính là lộ phản quân Chu Nguyên Chương của ma giáo, mấy lần thế tử bị bắt đều là quân sư của Chu Nguyên Chương, một kẻ tên là Lưu Bá Ôn ra sức ủng hộ phóng thích. Thế tử do đó có phần cảm kích người này, không ngờ hắn lại âm độc như thế.”

“Việc này không cần nói thêm nữa, trở về vương phủ ta sẽ thương thảo với phụ vương, ca ca, ngựa đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Tất cả nhân thủ trong phủ đều chuẩn bị đi thôi.”

Triệu Mẫn quay đầu nhìn Trương Vô Kỵ đang say, trong lòng trào lên mất mát, hắn đến cuối cùng vẫn không chịu mở mắt ra sao? Thôi, hắn phản đối thì sao chứ? Không có cuộc vui nào không tàn, thân là con cháu Thiên Khả Hãn đều có trách nhiệm Thiên Khả Hãn giao cho, nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý hai mươi mấy năm, hiện giờ dân tộc mình ăn bữa hôm lo bữa mai, tự nhiên là phải vì dân tộc cống hiến hết sức mình.

A Đại không biết tâm sự của chủ tử, nghe câu hỏi của Triệu Mẫn, vội thấp giọng trả lời:

“Hồi bẩm quận chúa, ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, người cũng đã đều chuẩn bị rút lui khỏi, bọn thuộc hạ đang chờ quận chúa ra lệnh, trừ nhân thủ ra, còn có gì khác cần mang về không ạ?”

“Không cần, nơi này cứ để lại cho hắn, cũng coi như để lại chút kỷ niệm tám năm vợ chồng, ngươi đi chuẩn bị đi! Ta một lát sẽ gặp các ngươi.”

Triệu Mẫn khoát tay, ý bảo A Đại đi xuống, chờ trong phòng không còn người khác, mới toàn thân vô lực ngã ngồi xuống giường, nhìn Trương Vô Kỵ, trên mặt vừa khóc lại vừa cười.

Một lúc lâu sau, mới đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, mở hòm ra, lấy dưới đáy bộ y phục quý giá kiểu Mông Cổ, từ khi nàng nói muốn đi theo Trương Vô Kỵ làm người Hán vẫn cất giấu, chưa từng mặc lại. Mười năm nay nàng luôn mặc y phục Hán, làm phu nhân người Hán, vẫn luôn cho rằng không có cơ hội mặc lại y phục này nữa.

Không ngờ thế sự vô thường, cũng do nàng không chịu nổi tịch mịch! Y phục này vẫn còn phải mặc lại. Triệu Mẫn chậm rãi thay đổi Hán phục, tháo xuống trâm cài tróc, cởi bỏ búi tóc, búi lại kiểu Mông Cổ, mở hộp phấn son ra tự trang điểm, nhớ lại khi mình và Trương Vô Kỵ cùng nhau tô từng chút, cầm lấy bút kẻ mi, phảng phất nghe thấy tiếng cười giòn của mình khi bắt Trương Vô Kỵ phải dùng cả đời giúp nàng họa mi.

Duyên phận thực kỳ quái, nói cả đời mà lại ngắn đến như vậy, không ngờ người hủy bỏ lời hứa lại là nàng. Nàng cứ luôn cho rằng mình sẽ không chút do dự mà rời khỏi cuộc sống bình thản như nước này, nhưng đến thời khắc này mới biết mình còn nhiều luyến tiếc. Nàng vậy mà vẫn luyến tiếc, cho dù biết Trương Vô Kỵ sẽ không mở miệng giữ lại mình, nàng vẫn là luyến tiếc. Vài hũ rượu, sao có thể say nổi hắn một thân nội công thâm hậu?

Chỉ có thể là Trương Vô Kỵ không muốn tỉnh thôi. Triệu Mẫn cười khổ, buông bút vẽ, mặc cho nước mắt rơi, đến bên bàn giấy, cầm bút lông chấm vào mực, trang giấy mỗi chữ lại một giọt nước mắt, viết xong, nàng gấp cho vào phong thư, bên ngoài đề “Gửi phu quân”, lúc này mới đặt xuống bên cạnh Trương Vô Kỵ.

“Tâm địa chàng chung quy là nhu nhược, hay là vô tình đến không gì sánh được, chỉ sợ chính bản thân chàng cũng không biết rõ. Rõ ràng thích Chu Chỉ Nhược nhiều hơn, nhưng vừa biết nàng được Thái sư phụ định làm Thất thẩm, lại có thể không chút do dự mà buông tay. Rõ ràng tỏ ra yêu thương Châu Nhi như vậy, lại vì biết tin của nghĩa phụ cùng với ta chịu đau đớn mà có thể vứt bỏ nàng ngay trong hôn lễ, rõ ràng thích Tiểu Chiêu, nói hy vọng cùng nàng cả đời, có được cả thân thể nàng rồi, vậy mà sau khi nàng đi, chỉ rơi vài giọt nước mắt, chỉ tìm kiếm mấy ngày là có thể vứt bỏ nàng được rồi, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhắc lại. Trong thôn nhiều người thích chàng bị chết như vậy, ta cũng để lại nhiều sơ hở đến thế, chàng biết rõ ta làm, lại không hỏi đến chút nào, rốt cuộc lòng chàng làm từ cái gì? Nhìn như có tình lại vô tình, ta thực hận, hận ông trời khiến ta gặp phải oan gia là chàng.”

Triệu Mẫn giọng bình thản, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nói xong, tay lau hết nước mắt, cười khổ rồi bước đi.

Ngoài cửa, A Đại dẫn theo hai mươi mấy Lạt ma của Kim Cương Môn, còn có mấy tỳ nữ đều cưỡi ngựa, đứng đầu là một con ngựa bạch cao lớn mạnh mẽ. Triệu Mẫn mở cửa, nhẹ nhàng bước đến, lúc này trừ đôi mắt đỏ hoe thì không còn chút bộ dáng khóc than như ban nãy. A Đại xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống cạnh ngựa bạch, cung kính nói:

“Mời quận chúa lên ngựa!”

Triệu Mẫn không nói một lời, gương mặt bình tĩnh nhìn không ra tâm sự, chân đạp lên lưng A Đại, nhảy lên lưng ngựa, giơ roi ruổi ngựa chạy hướng ngoài thôn. A Đại cũng đứng dậy nhảy lên ngựa, nhìn bụi đất sau ngựa Triệu Mẫn, không chút khó chịu, miệng hô lên một tiếng, cũng giơ roi cùng những người phía sau lên đường.

Bên trong, khi tiếng vó ngựa Triệu Mẫn đã rời xa, Trương Vô Kỵ cầm lấy thư Triệu Mẫn để lại, một giọt lệ trong khóe mắt rơi xuống, hắn tỉnh, vẫn luôn tỉnh, nói hắn không biết gì là giả, với võ công của hắn, nhĩ lực của hắn làm sao không biết trong nhà bỗng nhiên có nhiều người, làm sao không nghe được tiếng bọn họ nói chuyện?

Năm nay nhân mã đưa đồ đến cho Triệu Mẫn muộn mất hơn một tháng, Triệu Mẫn nôn nóng bất an hắn đều nhìn thấy, người đến rồi, Triệu Mẫn cũng không chút vui mừng như năm trước hắn cũng biết, nhất là khi hắn chữa bệnh cho dân thôn, nghe người ta nói chuyện vùng Trung Nguyên, nói triều đình bị vây thành thế yếu, phản vương nghĩa quân các lộ nổi lên ào ào, nhìn Triệu Mẫn sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng băn khoăn mâu thuẫn. Hắn chỉ biết hiện giờ Nhữ Dương Vương phủ tình thế không ổn, kỳ thực nhìn các thứ đem đến cho Triệu Mẫn năm sau không bằng năm trước là có thể đoán, Triệu Mẫn chỉ là tình nguyện cố chấp không muốn tin mà thôi.

Triệu Mẫn cũng từng nhiều lần khuyên hắn vì triều đình xuất lực, bị hắn cự tuyệt không chút do dự. Không nói đến việc hắn ở ngoài thành Hào Châu nhìn nàng đóng kịch thực giỏi, chỉ nói hắn vì Triệu Mẫn mà mười năm không mặt mũi nào đi gặp Thái sư phụ, nghĩa phụ cùng các thúc bá, cho dù rất nhớ cũng không dám đi gặp bọn họ. Hắn biết mình lựa chọn sai, cũng không muốn thừa nhận sai lầm, lại càng không muốn phải thấy cảnh thân nhân nhìn mình chán ghét. Hắn đã có lỗi với Thái sư phụ, nghĩa phụ, các thúc thúc bá bá như vậy, làm sao có thể quên mất dân tộc đại nghĩa, vì Thát tử nô dịch người Hán mà xuất lực? Triệu Mẫn vướng bận dân tộc mình, hắn không thể nào phản đối, nhưng bắt hắn phải xuất lực cho Mông Cổ Thát tử là chuyện không thể.

Triệu Mẫn lưu luyến, oán giận hắn đều biết, nhưng cuộc sống bình thản không phải bận tâm đến điều gì, nhạt nhẽo như nước trong mắt Triệu Mẫn, đối với hắn lại rất vui vẻ. Triệu Mẫn làm sao hiểu, có thể được sống yên bình là hạnh phúc đến cỡ nào, tựa như ở Băng Hỏa đảo, tháng ngày chỉ có cha mẹ, có nghĩa phụ. Nàng làm những chuyện sai trái hắn sao có thể không biết, trong lòng nàng không an phận, không cam lòng phải sống yên lặng hắn sao có thể không hiểu, cho nên mới cảm thấy nàng phải chịu ủy khuất, đối với việc nàng ra tay tàn nhẫn đều tha thứ bỏ qua, chỉ âm thầm bồi thường cho những kẻ bị nàng hại đến, đáng tiếc Triệu Mẫn không hiểu, không hiểu dù cho hắn yêu ai, nếu đã cùng nàng thành thân thì sẽ cùng nàng trải qua cả đời, Trương Vô Kỵ cười khổ lau đi lệ nơi khóe mắt.

Hắn ngồi dậy, nhìn trong phòng người đi nhà trống, nghe tiếng vó ngựa dần xa khỏi thôn, hơi do dự, rồi mở phong thư Triệu Mẫn để lại, xem nàng còn viết những gì.

“Gửi Vô Kỵ ca ca

Vô Kỵ ca ca, khi chàng mở phong thư này ra, có lẽ ta đã rời khỏi thôn. Ta đã luôn chờ, chờ tướng công nói giữ lại ta, nói một câu cũng tốt. Chàng và ta quen biết mười hai năm, thành thân tám năm, có thể nói là có duyên có phận, có thể từ trong đối địch sinh tử mà kết làm phu thê, không biết là trời ban cho phúc hay nghiệt duyên.

Nhớ khi mới quen, chàng đứng trên vạn người, uy phong lẫm liệt, thiếu niên anh hào giáo chủ Minh giáo đánh bại cả lục đại phái, ta là Thiệu Mẫn quận chúa triều đình ngự phong, được phụ vương giao cho trọng trách thống lĩnh cao thủ của vương phủ đảo loạn giang hồ, làm suy yếu thế lực lục đại phái cùng Minh giáo. Vốn ta và chàng hẳn phải là kẻ địch sinh tử, không phải ngươi chết thì ta mất mạng.

Có lẽ là trời xanh nghiệt báo, ta tính kế nhiều người, cũng bị vận mệnh tính kế lại, trong địa lao Lục Liễu sơn trang, một khắc bị chàng khinh bạc đó lại yêu chàng, cho dù mấy lần kế hoạch bại trong tay chàng và Võ Đang vẫn không hận nổi chàng, ngược lại yêu càng sâu hơn, vì muốn thân cận chàng mà không tiếc thể diện nữ nhi, cùng phụ vương định ra kế hoạch hoang đường như vậy.

Đối với chàng, có lẽ lúc đầu là lừa gạt, nhưng Triệu Mẫn ta có thể thề với trời, dù diễn giả nhưng tình lại thực, ẩn cư mấy năm nay, ta quả thật không cách nào bình tĩnh được tâm trạng như lửa nóng của mình, ta khát vọng một địch thủ có thể so tài, cuộc sống bình lặng như vậy không phải thói quen của ta, ta luôn cho rằng mình chán ghét cuộc sống như vậy.

Cho nên khi nhận được tin phụ vương bị bãi miễn binh quyền, vương phủ dần yếu thế, Đại Đô bị vây, ta không do dự quay về, vì phụ vương, vì tộc nhân mà xuất một phần lực, dù đã nói chàng là người Hán ta cũng là người Hán, chàng là người Mông ta cũng là người Mông, chàng không thể vì ta mà một lần làm người Mông Cổ, ta lại không cách nào quên trong mình chảy dòng máu của Thiên Khả Hãn, không cách nào quên dân tộc mình bây giờ đang lâm nạn.

Nhưng đến thời khắc ly biệt này, ta mới biết mình có bao nhiêu luyến tiếc, có bao nhiêu khổ sở, dù mấy năm nay phải sống cuộc sống bình lặng cũng vô pháp quên được tình cảm của ta đối với chàng. Mấy năm nay, cuộc sống tương kính như tân khiến ta tưởng mình đối với chàng sớm đã không còn tình cảm, vậy mà không ngờ tại thời khắc ly biệt này, ta lại không nỡ rời bỏ chàng.

Coi như ta cầu chàng lần cuối, chờ ta được không?Ta biết hiện giờ tộc nhân của ta ở Trung Nguyên đã không còn nơi nào có thể yên ổn, ta không muốn dân tộc mình phải chôn xác nơi xứ người, ta muốn mang tộc nhân mình về lại quê hương, rời khỏi vùng Trung Nguyên thị phi này. Chờ ta sắp xếp xong sẽ lập tức quay về, lại cùng chàng sống những ngày bình thường, làm một người dân bình thường chân chính, không có Nhữ Dương Vương phủ, cũng không có Thiệu Mẫn quận chúa, chỉ có Trương Triệu thị, cũng không còn cuộc sống xa hoa cao sang gì nữa.

Mẫn Mẫn”

Trương Vô Kỵ nhìn thư, ánh mắt kiên định hiện ra do dự, mâu thuẫn, cuối cùng là thở dài, đem lá thư gấp lại, cất vào ngực áo, lại không biết mình đã làm đúng hay sai nữa.

Mười hai Bảo Thụ Vương của Tổng giáo Ba Tư tìm kiếm khắp Trung Nguyên đã hơn mười năm, nghĩ đến hình phạt nghiêm khắc của giáo phái, lại biết được hai vị thánh nữ kia đều đã bị tổn hại, chỉ chờ tin nơi này, không dám báo tin về Ba Tư, chỉ tiếp tục tìm kiếm nơi Đại Lệ Ti ở, mấy lần tìm đến, người cũng đã biến mất vô tung, càng phiền não hơn chính là tin bọn họ mới nhận được, Đại Lệ Ti đã làm trái giáo quy, gả cho người khác sinh được một con gái, hiện giờ Ba Tư tổng giáo đã không còn người nối nghiệp, cũng không còn giáo chủ mới, không cách nào đào tạo ra một thế hệ ba thánh nữ mới nữa.

Trong bất đắc dĩ, chỉ có thể trước tìm cách bắt Đại Lệ Ti về trừng phạt đã. Ngày này mất công sức mười năm nữa cuối cùng mới tìm được chính xác nơi Đại Lệ Ti ẩn náu. Mười hai Bảo Thụ Vương đều nhất loạt đến, mang theo rất nhiều thủ hạ thu phục được ở Trung Nguyên trong hơn mười năm nay, hơn hai trăm người Ba Tư cùng hơn một ngàn nhân mã trùng trùng vây quanh tiểu viện.

“Đại Lệ Ti còn không ra cùng chúng ta quay về Tổng giáo chịu tội, còn đợi khi nào?”

Mười năm bôn ba giang hồ, người Ba Tư lúc đầu nói Hán ngữ quên trước quên sau đã có thể lưu loát thông thạo, hiện giờ mười hai Bảo Thụ Vương đều ngồi ngay ngắn trên ngựa, Ba Tư Tam Sứ cao giọng quát.

Cửa gỗ trong tiểu viện kêu kẽo kẹt một tiếng, mở ra, đầu tiên là một người đàn bà xinh đẹp chừng hơn ba mươi tuổi, mũi cao thẳng, mắt màu xanh lam, mặc y phục Ba Tư bình tĩnh bước ra, theo sau là một nữ tử tuổi ngoài hai mươi, màu da trắng nõn trong suốt, ôn nhu như ngọc, mắt ngọc mày ngài, đồng tử phảng phất màu lam, dung nhan tương tự bảy tám phần với người đàn bà xinh đẹp phía trước, nhưng so với bà ta thì giống người Hán hơn đôi chút.

Hai người đi ra xong, bước ra cuối cùng là một cô bé mặc y phục hoa diễm, thân đeo đá quý châu ngọc, dung nhan như phù dung hé nở khiến người phải yêu thương trìu mến, mặt trái xoan, cũng mũi cao trắng ngần nhưng hai mắt lại đen trong suốt, trong làn thu ba ánh lên vẻ thông minh, dung nhan xinh đẹp so với hai người trước càng tăng thêm một bậc, sắc mặt lại không bình lặng như hai người, tuy rằng mới hơn mười tuổi nhưng quanh thân tỏa ra vẻ lạnh lùng, hai tay trắng nõn đang cầm một quyển sách, lạnh lùng nhìn nhân mã nghiêm chỉnh ngoài cửa, cao giọng:

“Cháu gái ngoại của Đại Khinh Ti, nay cùng Bảo điển của Thánh giáo Càn Khôn Đại Na Di xin chào mười hai vị Bảo Thụ Vương.”

Lời vừa nói ra, nhân mã bên ngoài ầm ĩ một trận, hơn hai trăm người Ba Tư dùng tiếng Ba Tư nghị luận ào ào, một lúc lâu sau, mười hai Bảo Thụ Vương xuống ngựa, đến trước ba người, Trí Tuệ Vương dùng tiếng Ba Tư nói với Đại Lệ Ti mấy câu, Đại Lệ Ti cũng bình tĩnh đáp lại mấy câu. Nói xong, mười hai Bảo Thụ Vương đều nhìn vào tiểu cô nương nhỏ bé mà đã thanh tú tuyệt mỹ kia, vừa lòng gật đầu, trở lại cao giọng nói với nhân mã phía sau, rồi quỳ xuống hướng tiểu cô nương phục lạy, ngoài sân, mọi người cũng xuống ngựa, đồng loạt phục lạy.

Chỉ có Đại Lệ Ti và Tiểu Chiêu thấy đau lòng, thương xót nhìn tiểu cô nương, lại không thể ngăn cản. Tiểu cô nương tuổi tuy nhỏ, khuôn mặt lại bình tĩnh lãnh đạm, sau khi mọi người hành lễ nói, cũng dùng tiếng Ba Tư nói mấy câu, lúc này mới bảo mọi người đứng lên, cầm cuốn sách trong tay giao cho Bảo Thụ Vương, khuôn mặt trẻ con không che nổi sắc lạnh trong mắt.