Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên

Chương 25: Có Một Số Việc Không Thể Thay Đổi(2)




Vương Tiến Phương và Hứa Đình Sinh bằng tuổi nhau, là bạn chơi với nhau từ khi còn nhỏ, nói ngắn gọn chính là từ nhỏ cùng nhau trộm gà trộm chó, hái táo bẻ dưa không biết bao nhiêu lần, tuổi thơ mỗi người đều có một người bạn thân như thế.

Kiếp trước, trong trí nhớ của Hứa Đình Sinh, Vương Tiến Phương tốt nghiệp trung học xong thì không tiếp tục học lên cao mà ở nhà mở trại chăn nuôi heo hai năm, sau này đột nhiên bán trại heo rồi tham gia quân ngũ. Tiếc một điều là tham gia quân ngũ vào giai đoạn này không phải một hướng đi tốt, Vương Tiến Phương xuất ngũ rồi cũng không về nhà, ở lại trong huyện làm công việc bảo vệ.

Kiếp trước khi hai người gặp lại nhau, Vương Tiến Phương đã kết hôn, hơn nữa đã có một đứa con hai tuổi.

Lần đó, cậu ta trở về là vì trốn nợ.

Vương Tiến Phương cưới vợ ở nơi cậu ta đi bộ đội, sau khi xuất ngũ rồi kết hôn, cả gia đình nhà vợ đều đi theo sống cùng cậu ta. Vợ con, ông bà, cha mẹ, còn có em trai vợ đều không có việc làm, chỉ sống dựa vào chút tiền lương của Vương Tiến Phương. Vương Tiến Phương không còn cách nào khác, đành phải làm rất nhiều thẻ tín dụng, quẹt thẻ lấy tiền sinh hoạt, lấy thẻ nuôi thẻ, cuối cùng không trả nổi, hai mươi mấy thẻ cộng lại, nợ hơn bốn mươi vạn (hơn 1 tỷ VNĐ).

Lúc ấy Hứa Đình Sinh vừa tốt nghiệp không lâu, lấy hai ngàn đồng (gần 7 triệu VNĐ) đưa cho cậu ta cứu nguy, sau đó cũng không biết cậu ta thế nào, chỉ khi vô tình nghe bà Hứa nói chuyện mới biết được cậu ta bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, không biết đã đi đâu.

Hứa Đình Sinh nghĩ: "Nếu tính thời gian, Vương Tiến Phương cũng sắp tham gia quân ngũ rồi."

Vương Tiến Phương đến tìm ông Hứa là để trao đổi về việc tham gia quân ngũ, muốn nghe ý kiến của ông Hứa. Sắp đến giờ ăn cơm, bà Hứa dọn ly rượu và bát đũa lên, Vương Tiến Phương cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống ăn cơm tối cùng gia đình Hứa Đình Sinh.

Ông Hứa rót rượu cho mình và Vương Tiến Phương, nhìn Hứa Đình Sinh nói: "Con thi xong rồi uống."

Nói đến việc Vương Tiến Phương muốn đi lính, ba Hứa đánh giá theo quan niệm của thế hệ mình, đương nhiên là đồng ý cả hai tay, bữa nhậu này, ít nhiều có ý tiễn biệt cậu ta.

Vương Tiến Phương cụng ly với ông Hứa, nhấp một ngụm rượu, do dự một lúc rồi nói: "Về việc tham gia quân ngũ, vài hôm trước cháu có đi hỏi thử, người trong quân ngũ nói với cháu là chỉ tiêu không nhiều lắm, nếu thật sự muốn đi thì phải đóng trước hai vạn đồng. Cháu muốn hỏi ý kiến chú Hứa, chú thấy sao ạ?"



Ông Hứa suy tư một lúc: "Có phải cháu gặp khó khăn trong chuyện tiền bạc?"

Vương Tiến Phương vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, hai năm nay cháu cũng có để dành được một ít tiền, còn thiếu một chút, cháu định bán trại heo đi, góp vào chắc là đủ."

"Hóa ra nguyên nhân Vương Tiến Phương bán trại heo là để đủ tiền tham gia quân ngũ, không biết kiếp trước mình làm gì mà không tham gia buổi nói chuyện này nhỉ... Chẳng lẽ tuần đó mình không về nhà?"

Hứa Đình Sinh suy nghĩ, chen vào nói: "Tại sao không nuôi heo nữa? À thì, thầy giáo của bọn tớ nói, bây giờ tham gia quân ngũ không phải con đường tốt nhất. Tiến Phương à, nếu như không có chuyện bán trại heo, cũng không cần phải đóng trước hai vạn đồng, tớ cảm thấy cậu đi rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng tình huống bây giờ.... Hay là tiếp tục nuôi heo đi?"

Vương Tiến Phương lắc đầu: "Một mặt mình rất muốn làm lính, nói thế nào thì đó cũng là một con đường tốt, mặt khác, trại heo mình không làm nổi nữa, thời gian qua, dịch SARS làm cho giá thịt heo cứ sụt giảm mãi, tháng trước trại heo của mình còn có người ra ba vạn, mình còn do dự, giờ thì rớt xuống một vạn sáu luôn rồi."

Hứa Đình Sinh lục lọi trí nhớ của mình, năm 2003 khi dịch SARS bùng phát, giá thịt heo đúng là xuống rất thấp, rất nhiều hộ chăn nuôi heo không chịu được áp lực, đều quyết định bán rẻ lỗ vốn hoặc giết mổ đem đi chôn lấp, dẫn đến lượng heo sống giảm đi đáng kể. Nhưng thật ra cơn sóng nhỏ này qua đi rất nhanh, mấy tháng sau khi dịch SARS bùng phát nghiêm trọng nhất, sự sợ hãi đối với dịch SARS của những người sống tại những huyện xa xôi như Lệ Bắc cũng nhanh chóng biến mất, giá thịt heo bắt đầu tăng nhanh trở lại, giá thị trường tăng gần gấp đôi so với trước lúc xuất hiện dịch SARS.

Cuối năm đó xuất hiện dịch cúm gia cầm, thịt gà, thịt vịt tạm thời bị loại bỏ khỏi bữa ăn thường ngày của người dân, điều này làm cho thịt heo lại tăng giá thêm một đợt nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Đình Sinh, nói: "Tớ nghe người ta nói dịch SARS chẳng mấy chốc sẽ đi qua. Chúng ta có thể nghĩ như vầy, nếu như số người nuôi heo giảm xuống, vậy không phải giá thịt heo sẽ tăng lên sau khi hết dịch SARS sao?"

Vương Tiến Phương và ông Hứa đều kinh ngạc nhìn Hứa Đình Sinh, ông Hứa tò mò hỏi: "Vậy ý của con là?"

Hứa Đình Sinh suy nghĩ rồi nói: "Ý con là, không những phải tiếp tục nuôi heo, tốt nhất là nhân cơ hội này thu mua thêm một ít heo với giá thấp, mở rộng quy mô trang trại, như vậy sau khi SARS qua đi, không chừng có thể phát tài."