Trọng Sinh: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 12: Từ chối Dương Vĩ Thành




"Dương Vĩ Thành, anh có bị làm sao không vậy? Chuyện này chẳng đùa được đâu." Thư Di kinh hãi chả biết phải bày ra vẻ mặt gì trong cái trường hợp này, đến lời nói cũng trở nên đứt quãng nữa.

Kết… kết hôn sao?

Người đàn ông này tính chơi cô đấy à?

Anh ta muốn kết hôn thì đi mà tìm người khác, Thư Di không có nhu cầu đâu.

Dương Vĩ Thành vẫn tỏ ra thản nhiên, gương mặt anh chẳng biến đổi, lạnh tanh từ đầu đến giờ: "Thư Di à, hình như cô hơi coi thường tôi quá thì phải. Dương Vĩ Thành tôi chưa bao giờ biết đùa đâu. Việc tôi muốn cùng cô tiến đến quan hệ hôn nhân là sự thật, dù gì hai chúng ta cũng bị gia đình thúc ép về hôn nhân, vậy thì cứ đến với nhau xem sao." Người đàn ông điềm nhiên nói, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh hãi phía trước mình.

Càng nghe, Thư Di lại càng sốc hơn.

Ai muốn kết hôn chứ?

Cô mấp máy môi, gượng gạo hỏi: "Tại sao lại là tôi? Dương Vĩ Thành, anh có bao nhiêu phụ nữ vây quanh mình như thế, thích thì chọn một người là được rồi còn gì? Tôi là một đứa vô cùng bình thường, anh không nên để mắt đến tôi đâu."

Thư Di cảm thấy thắc mắc, trên người cô rốt cuộc có cái gì khiến cho Dương Vĩ Thành hứng thú mà ngỏ lời lấy cô chứ?

Chắc anh ta không biết đâu nhỉ, chính lời cầu hôn kia đã khiến Thư Di kinh hồn bạt vía đấy. So với việc gặp ma thì những lời vừa rồi mà Dương Vĩ Thành vừa cất lên nó còn đáng sợ hơn nhiều.

Đâu có ai là không rõ Dương Vĩ Thành chưa bao giờ lại gần phụ nữ chứ, hơn nữa người đàn ông đó cũng từng nói rằng bản thân chả có ý định kết hôn. Nay tự nhiên, Dương Vĩ Thành lại có ý định cùng Thư Di tiến tới hôn nhân, cô không sợ mới là chuyện lạ đấy.

Dương Vĩ Thành khẽ cười nhạt một tiếng: "Dù sao tôi hiện giờ cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, vả lại, mẹ tôi đang thúc giục tôi đem con dâu về cho bà ấy. Mẹ tôi xem chừng rất vừa lòng cô, cho nên tôi muốn cùng cô Thư Di đây phát triển tiếp xem sao. Hơn nữa, cô là người phù hợp nhất, sau khi chúng ta trò chuyện, tôi phát hiện cô hoàn toàn khác xa với mấy người phụ nữ ngoài kia. Đó là lý do mà tôi chọn cô."

Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng lời nói phát ra từ chính miệng Dương Vĩ Thành có lực sát thương vô cùng lớn.

"Nhưng mà anh không hề yêu tôi, và tôi cũng chẳng có tình cảm gì với anh cả." Thư Di thấp giọng: "Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, nói chuyện này có hơi sớm đấy. Tôi chưa muốn đùng một cái đăng ký kết hôn với một người đàn ông mới lần đầu gặp mặt đâu. Sau này nếu như anh có người mình yêu rồi thì phải làm sao?"

Dương Vĩ Thành im lặng không đáp, cô lại tiếp tục nói: "Mẹ anh thích tôi, nhưng đây là hạnh phúc của bản thân anh mà. Đâu phải cứ vì mẹ anh thích nên mới phải kết hôn. Đợi khi anh yêu một cô gái nào đó, tôi tin chắc rằng mẹ anh sẽ chấp nhận thôi. Tôi thật lòng khuyên anh, đừng vì một phút bốc đồng mà hy sinh hạnh phúc cả đời như thế." Thanh âm vang lên như cách một người trưởng thành nói chuyện vậy.

Quả thật, Thư Di cảm thấy như vậy là quá vội vàng rồi.

Hôn nhân không tình yêu có bao giờ được hạnh phúc?

Hơn nữa, người như Dương Vĩ Thành, cô với chẳng tới nổi đâu.

"Thư Di, tôi nghĩ những chuyện đó cô chả cần phải để tâm làm gì cả." Trong ánh mắt Dương Vĩ Thành để lộ ra sự phức tạp, giọng nói trầm ổn cất lên: "Về tình cảm, hai chúng ta đều có thể từ từ vun đắp. Còn về những vấn đề khác, tôi đảm bảo rằng không có người phụ nữ nào có thể khiến tôi động lòng được."

"..." Có trời mới tin anh.

Thư Di hơi khó xử, cô áy náy lên tiếng: "Bây giờ thì anh nói như vậy thôi, nhưng khi anh gặp được tình yêu của mình, tôi dám cá rằng anh sẽ không nghĩ như vậy đâu. Tôi thấy anh cứ bình tĩnh suy nghĩ đã."

"Thư Di, cô hình như đang cố tình né tránh đúng không? Cô sợ kết hôn đến như vậy à? Tại sao cô lại ám ảnh chứ?" Dương Vĩ Thành liên tục đặt ra câu hỏi: "Hay là tôi có chỗ nào không đáng tin cho nên cô mới tỏ ra lưỡng lự như thế?"

Câu hỏi vừa dứt, cả người Thư Di bỗng chốc cứng đờ.

Nhớ lại những tổn thương mà Minh Triết đã mang đến cho cô, Thư Di thật sự rất khó khăn khi phải bắt đầu quan hệ tình cảm khác. Nó dường như đã trở thành ám ảnh của Thư Di rồi.

Cô nhanh chóng lấp liếm: "Chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Dương Vĩ Thành, tôi thật sự chẳng thích hợp đâu, hơn nữa sự nghiệp của tôi còn đang trên đà phát triển nữa. Kết hôn với anh, tôi không thể đồng ý." Thư Di thẳng thừng từ chối.

"Khoan nói đã." Dương Vĩ Thành chặn cô lại, tay rút ra trong túi một tấm danh thiếp, đẩy về phía cô: "Thư Di, cô đừng quyết định vội vàng như vậy, cứ suy nghĩ thêm đi đã. Nào cô chắc chắn hãy gọi cho tôi."

Dứt lời, Dương Vĩ Thành đứng dậy rời đi.