Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 563: Thu Thập Tin Tức




Đình Tấn vỗ nhẹ lên bàn tay đã lạnh lẽo như băng của Lý Uyên, tựa như muốn dùng cách ấy trấn an nàng, sau đó lại hướng về ông lão Paygat, trầm giọng hỏi.

- “Tin tức có chính xác không?”

- “Dựa trên mạng lưới quan hệ của gia tộc Rockefeller thì có 95% là thật. 5% còn lại nằm ở trường hợp Rothschild muốn tung hỏa mù, tách rời mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta. Thế nhưng ta nghĩ điều đó cũng không cần thiết cho lắm.”

Ông lão Paygat bình tĩnh phân tích, nói xong lại khẽ lắc đầu phủ quyết trường hợp phía sau.

- “Các ngươi có biết động thái của chính phủ Entire Land thế nào không?” Đình Tấn đã bắt đầu cảm thấy khó khăn, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi.

- “Hiện tại vẫn đang họp kín, ở Entire Land chúng ta không có quá nhiều mối liên hệ nên không biết tình hình cụ thể ra sao. Nghe nói ngươi có quen biết với một số thành viên chủ chốt phía chính phủ, ta khuyến nghị ngươi lúc nào đó gọi họ ra hỏi cho rõ, biết đâu lại đạt được chút thông tin gì đó hữu dụng.”

Một người đàn ông bên cạnh Zabu lúc này ứng thanh lên tiếng giải đáp cho Đình Tấn.

Nghe lời đối phương nói, Đình Tấn suy đoán, đây rất có thể là người của Rockefeller cài tại Entire Land để thu thập tin tức tin báo, thế nên hắn mới quen thuộc tình hình ở nước Entire Land như vậy.

- “Ta còn bao lâu thời gian nữa?” Đình Tấn im lặng gõ tay lên tay vịn ghế một hồi, sau đó bình tĩnh hỏi.

- “Không rõ, nhưng có thể là hai tháng, tính theo thời gian trong hiện thực.” Zabu lắc lắc đầu nói.

- “Ừm, cám ơn. Còn có tin tức nào khác nữa hay không?” Đình Tấn bỗng chốc thay đổi 180 độ, khuôn mặt mỉm cười nói giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cả bốn người hội [Rockefeller] đầy ngạc nhiên, mặt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu ra hiệu đã nói hết những gì cần nói.

Dẫn đầu là ông lão Paygat chậm rãi đứng dậy, chào từ biệt Đình Tấn.

- “Những gì cần nói cũng đã nói, cần làm cũng đã làm, Hội Trưởng Tấn nên cẩn thận chuẩn bị sớm cho mình đường lui đi, chúng ta cũng chỉ có thể giúp được ngài đến đây thôi, còn lại đều tùy thuộc ở ngài. Chúc ngài may mắn, chúng ta xin phép về trước chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.”

Nói đoạn, ông ta cùng nhóm phụ tá của mình nối đuôi nhau rời đi khỏi [The Alliance Khách Sạn], để lại Lý Uyên, Lam Phúc và Lạc Hồng ngồi thẫn thờ nhìn nhau.

- “Tấn, làm sao bây giờ?” Lam Phúc lo lắng hỏi.

Đình Tấn chẳng những là hi vọng để hội [Anh Em Việt Nam] có thể an toàn vượt qua trận phòng thủ cứ điểm, mà hắn còn là một người đồng minh, một đối tác có ảnh hưởng rất lớn với tập đoàn của Lam gia.

Một khi Đình Tấn xảy ra chuyện, Lam Phúc có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh Lam gia mới vừa phất lên sẽ nhận lấy ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Đó còn là chưa kể đến, Lý Uyên có mối quan hệ hết sức đặc biệt với Đình Tấn. Làm một người anh trai, Lam Phúc dĩ nhiên không muốn nhìn thấy cô em gái số khổ của mình lại phải tiếp tục đón nhận thêm một lần thương tổn nữa.

Đình Tấn lắc đầu mỉm cười tự tin nói, phảng phất mọi chuyện đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

- “Không có gì đâu, một chút nữa ta sẽ tìm gặp hỏi người của chính phủ. Các đảng phái tranh đấu với nhau cũng không phải là chuyện một sớm một chiều đâu. Vả lại…”

Nói về sau, giọng Đình Tấn đột nhiên kéo dài, khóe miệng câu lên nửa vòng cung, thì thầm một cách thần bí.

- “…ta vẫn còn có lá bài tẩy chưa sử dụng. Bọn họ muốn làm gì ta cũng phải nên suy nghĩ đến hậu quả.”

- “Lá bài tẩy?!” Lạc Hồng kinh ngạc thốt lên, ánh mắt lom lom, tò mò nhìn Đình Tấn tựa hồ muốn biết đó là cái gì.

Bất quá, lập tức nàng phải thất vọng vì Đình Tấn cũng không có ý định trả lời câu hỏi đó, phũ phàng phớt lờ nàng đi.

- “Có cần gì thì cứ nói, ta sẽ cố gắng làm hết khả năng.” Lam Phúc nghiêm nghị nói với Đình Tấn.

- “Đã biết, nếu có gì ta sẽ nói Uyên liên hệ ngươi.”



Đình Tấn gật đầu đáp lời, sau đó lại chuyển hướng sang Lý Uyên nhẹ vuốt gò má tái nhợt của nàng, thì thào trấn an.

- “Đừng suy nghĩ gì nhiều, cứ cố gắng làm tốt việc của em, những thứ khác cứ để anh gánh vác, không cần phải lo lắng.”

- “Ưm... đừng có xảy ra chuyện gì anh nhé...”

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay đang ma sát lấy da thịt, ánh mắt Lý Uyên có chút mê ly, không tự chủ nghiêng đầu gật gù.



Dẹp yên nỗi lo lắng trong lòng từng người, Đình Tấn dặn dò bọn họ không nên tiết lộ chuyện này cho ai khác biết, tránh làm cho tâm lý hội viên bị ảnh hưởng trước thời điểm trận chiến phòng thủ xảy ra.

Làm xong hết những công việc này, hắn lại nhanh chân rời đi khỏi [The Alliance Khách Sạn], tiến thẳng đến trụ sở của hội [Special Squad], để tìm Báo Đen hỏi cho ra lẽ.

Hắn cần trước tiên chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra trong tương lai, thậm chí là tồi tệ nhất cũng phải có một đường lui cho mình. Đây xem như một thói quen đã khắc vào xương máu của Đình Tấn sau khi trải qua nhiều năm tận thế.

Bất quá khi tới nơi, người Đình Tấn bắt gặp lại không phải Báo Đen, mà là một thân ảnh quen thuộc khác.

Vẫn là dáng vóc nóng bỏng gợi cảm, mái tóc vàng, đôi môi đỏ và làn da trắng nõn mịn màng với khuôn mặt đặc trưng của một cô gái châu Âu.

- “Đại Tá? Ông ta không có ở đây. Ngươi cần tìm ông ta có chuyện gì?”

Rose ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt chăm chăm nhìn Đình Tấn, giọng nói hơi gắt gỏng hỏi, tựa như đang có chuyện gì đó khiến cô ta rất không vui.

- “Ừm, phiền cô có thể liên hệ cho Báo Đen có được không? Ta có chuyện quan trọng cần gặp ông ta gấp.” Đình Tấn có vẻ không thấy được vấn đề gì đang xảy ra ở đây, vẫn thản nhiên tiếp tục nói.

- “Ông ta có nhiệm vụ đã đi từ lâu rồi, rất lâu nữa mới quay trở lại. Hiện tại ở nơi này do ta quản lý, hết thảy mọi chuyện ta đều có thể làm chủ, ngươi có việc cứ nói với ta là được.”

Đột ngột buông xuống văn kiện trên tay, ánh mắt Rose không rời khỏi Đình Tấn và cất giọng bằng một thái độ rất lạnh, chẳng khác nào người dưng kẻ lạ.

- “Ta có việc RẤT quan trọng!” Đình Tấn cũng không chịu lùi bước, hai tay chống lên bàn để cho thân thể áp sát đến gần Rose, nhấn giọng nói.

Không gian trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn nhau hồi lâu chưa tách ra.



- “Có chuyện gì gấp như vậy? Không thể đợi được đến ngày Đại Tá trở về sao?”

Sau một lúc, Rose chợt nhíu mày, có vẻ chịu thua trước Đình Tấn, hậm hực lên tiếng.

Thực sự, điều khiến nàng bực bội chính vì đối phương tới nơi này chẳng thèm chào hỏi nàng một tiếng nào. Dẫu rằng đây là một việc nho nhỏ, nhưng điều đó nói rõ, trong mắt Đình Tấn chỉ nhìn thấy công việc mà thôi, chứ chưa bao giờ nhìn tới nàng.

Đình Tấn tựa hồ cũng không thèm để ý lắm tới phản ứng của Rose.

- “Không thể!” Hắn mở miệng trả lời một cách dứt khoát.

Bất quá, sau đó nghĩ đến cái gì, hắn lại tiếp tục bổ sung.

- “Là chuyện Liên Hiệp Quốc muốn tìm ta gây phiền phức. Ta muốn hỏi xác nhận chuyện này có thật hay không? Mà nếu đúng thật như vậy thì ta muốn biết, chính phủ Entire Land hiện giờ đang có thái độ như thế nào?”

- “Ngươi nghe được tin tức này từ đâu?!” Rose trợn tròn mắt lên, đầy ngạc nhiên hỏi.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt nàng hoàn toàn tan biến đi mất không thấy đâu, thay vào đó là có một chút bất an xen lẫn lo lắng.

- “Chuyện đó không quan trọng, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được. Nếu không thể giải đáp thì phiền ngươi nhanh chóng gọi cho Báo Đen.” Đình Tấn lắc đầu lạnh nhạt đáp.

- “Cái này… ngươi yên tâm, chính phủ sẽ toàn lực bảo hộ cho…” Đôi mắt xanh như hai viên sapphire của Rose bắt đầu trốn tránh ánh mắt Đình Tấn, ngữ khí ngập ngừng trả lời.

Thế nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Đình Tấn cắt ngang.

- “Ta cần câu trả lời chắc chắn! Hoặc có hoặc không, đừng trả lời lấp lửng kiểu cam đoan nói suông như vậy. Ta cũng không phải con nít ba tuổi!”

Rose đầy ủy khuất cúi đầu không biết nói hay giải thích làm sao, với chức vị của nàng, so sánh còn thua cả Đình Tấn thì làm sao có thể biết rõ những thứ được thảo luận trong một hội nghị cấp cao, được mời tham dự bởi các quan chức chính phủ họp kín kia chứ.

- “…Để… để ta gọi Đại Tá.” Mãi một lúc sau, nàng thật khó khăn rặn ra được một câu.

Nói xong, Rose liền sử dụng hệ thống giả lập gọi đến đường dây vô tuyến riêng biệt của chính phủ cho Báo Đen.

Không lâu sau, màn hình giả lập bị đóng lại, Rose thở phào một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Đình Tấn.

- “Hiện tại phần đông số người trong chính phủ vẫn đang rất gìn giữ bảo vệ ngươi. Mặc dù áp lực từ phía Liên Hiệp Quốc thật sự không nhỏ, nhưng bọn họ cũng chẳng có quyền gì để yêu cầu việc này. Nó không thuộc về bất cứ quy ước nào trong luật quốc tế cả, chỉ là bắt nguồn từ một vài thành viên thường trực biểu quyết đi ra mà thôi. Chúng ta không sai luật nên không phải sợ.”

Ngừng lại một chút, Rose tiếp tục nhẹ giọng an ủi Đình Tấn.

- “Không cần phải quá lo lắng. Ngươi chỉ cần phát triển thật tốt [The Alliance] thì vị thế của ngươi trong nước Entire Land này chắc chắn sẽ được nước lên thuyền theo. Tới khi đó, sẽ không ai dám có ý đồ xấu đến ngươi và hội viên của ngươi nữa đâu.”

- “Có biết là những quan chức nào trong nước đang có ý đồ với ta không?” Đình Tấn trầm giọng hỏi.

- “Xin lỗi, Đại Tá không có nhắc đến việc này, mà nếu có thì ngươi cũng không thể biết. Đây đã thuộc về phạm trù bí mật của quốc gia rồi.” Rose lắc đầu, không nhanh không chậm đáp.

- “Vậy thì cám ơn, chào ngươi.”

Đã biết không thể truy tra thêm được gì nhiều, Đình Tấn thậm chí còn không thèm hỏi thăm đến một câu, dứt khoát xoay người rời đi, bỏ lại Rose ngơ ngác đứng đực người tại chỗ.

- “Ngươi… đồ vô tâm!”

Nàng thẫn thờ một hồi lâu, sau đó hai mắt bỗng ửng hồng lên dần dần, có chút chua xót thì thào. Trong giây phút ngắn ngủi đó, Rose bỗng chốc cảm giác như, cả hai người phảng phất trở nên xa lạ, như chưa từng quen biết.



Trong khi đó, sau khi rời khỏi trụ sở của [Special Squad], Đình Tấn lập tức tăng nhanh cước bộ trở về cứ điểm [The Alliance], đi thẳng tới nơi [NPC Hướng Dẫn].

Hắn muốn trước tiên dùng hết cách tăng lên thực lực của bản thân, kể cả bên trong trò chơi lẫn bên ngoài hiện thực. Coi như có bị những thế lực lớn dồn ép, Đình Tấn tin chắc rằng với thực lực của mình vẫn có thể sống tốt đến thời điểm đường hầm không gian bắt đầu mở ra.

Một khi tận thế phát sinh, những tên này có muốn làm gì hắn cũng phải nên nghĩ trước nghĩ sau.

Con người bình thường đều là động vật ăn thịt, trong đó bao gồm luôn cả đồng loại của họ. Chính vì thế nên giữa các quốc gia hay chủng tộc mới không ngừng phát sinh tranh đấu với nhau, giành giật từng chút lợi ích và quyền lực.

Chỉ khi phải đối đầu với chủng loại mạnh mẽ hơn, đối mặt trước nguy cơ diệt vong, bọn họ mới có thể đoàn kết lại được với nhau. Mà khi đó chính là thời điểm Đình Tấn có thể không e ngại trước bất cứ ai.

Đi được một chút, đến lúc sắp tới nơi, Đình Tấn chợt nhớ đến trong người vẫn còn có đồ chưa kịp sử dụng, thế nên liền thuận tiện mở ra ba lô trang bị của mình, ấn chọn sử dụng vào Túi Sách Kỹ Năng, phần thưởng đã được nhận khi hoàn thành phụ bản đặc biệt hôm trước.

Keng! – Chúc mừng, ngài nhận được sách kỹ năng [Triệu Hồi Nguyên Tố Golem].

Một quyển sách kỹ năng từ trong hư vô mơ hồ xuất hiện trên tay Đình Tấn. Hắn ngừng lại trong chốc lát kiểm tra lại thuộc tính kỹ năng này, nếu hiệu quả tốt có thể hắn sẽ không ngại ngùng sử dụng bốn điểm kỹ năng tự do đang còn thừa ra để nâng cấp nó lên.