Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 50: • Đồn đại vớ vẩn




Tam nương khó xử nhìn túi linh thạch trong lòng bàn tay, do dự một lát, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được dụ hoặc.



Đem linh thạch thu hồi vào túi tiền của mình, thanh âm tam nương lần thứ hai đè thấp, chỉ ở khoảng cách gần mới có thể nghe được: “Đương gia chủ mẫu này, đương nhiên là mẫu thân Cố Ninh, Liễu Diễm Nhi, nhưng các tiểu đạo tin tức còn nói, Cố gia còn dưỡng một vị gia lão Cố gia, niên thiếu là nữ tử trêu chọc phong trần, nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở trong thiên viện vắng vẻ, không được ra khỏi gia môn Cố gia.”



Nghe được lời này, Cố Tử Tình nhất thời khí đỏ hốc mắt.



Mẫu thân y là chính thê Cố gia lúc trước cưới hỏi đàng hoàng, tại sao ở trong miệng người khác, liền thành nữ tử không biết liêm sỉ phong trần, Liễu Diễm Nhi thật nhiều thủ đoạn, đổi trắng thay đen, bàn lộng thị phi.



Còn có cái người trên danh nghĩa phụ thân, Cố Tử Tình nhiều năm như vậy lần đầu tiên sinh rõ ràng hận ý với y, đối mẹ con bọn họ không quan tâm cũng liền thôi, cư nhiên mặc cho Liễu Diễm Nhi ức hiếp chính thất bệnh nặng, tác oai tác quái?



Dạ Lăng Vân tự nhiên thấy được phản ứng của Cố Tử Tình, sợ y khống chế không được cảm xúc chính mình, cho nên nhanh ra tiếng, dăm ba câu liền tống cổ tam nương rời đi.





“Được rồi, linh thạch ngươi lấy đi, nơi này không có chuyện gì cần ngươi.”



Tam nương nghe xong, trong lòng đại hỉ, hành lễ, thức thời xoay người rời đi.




Đãi tam nương đi xa, lúc sau Dạ Lăng Vân nhanh đóng lại cửa phòng, còn không có tới kịp, xoay người liền bị người từ phía sau ôm chặt eo.



Cố Tử Tình hơi mang thanh âm nghẹn ngào truyền vào bên tai Dạ Lăng Vân.



“Dạ ca ca, không phải như nàng nói, gia mẫu là tiểu thư của gia đình đứng đắn, không phải nữ tử phong trần, ngươi không cần tin tưởng bọn họ hồ ngôn loạn ngữ. “




Ai, hắn khi nào nói hắn tin lời đồn đãi vớ vẩn đó?



Dạ Lăng Vân xoay người, mang điểm ảo não nhéo nhéo mũi phiếm hồng của Cố Tử Tình, cố ý bày ra khuôn mặt lớn, ngữ khí nghiêm túc mà răn dạy: “Vi phu khi nào nói qua sẽ tin tưởng lời nói vô căn cứ đó? Nhưng mà Tử Tình lại miên man suy nghĩ? ”



Vừa thấy ngữ khí Dạ Lăng Vân không đúng lắm, Cố Tử Tình nhanh thu hồi tiếng nói nghẹn ngào của chính mình, nâng lên con ngươi trộm ngắm Dạ Lăng Vân liếc mắt một cái, ngay sau đó cúi đầu, ấp úng không dám nhiều lời nữa.



Nhìn phản ứng này của Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân ngược lại đau lòng, than nhẹ một hơi, ra tiếng an ủi:“Biết ngươi sốt ruột, vi phu liền xuống tay đi làm, nhất định bảo đảm nhạc mẫu đại nhân bình an không có việc gì, Tử Tình chớ có lại lo lắng được không?”




Nghe được ngữ khí Dạ Lăng Vân lần thứ hai biến ôn nhu, Cố Tử Tình ngoan ngoãn gật gật đầu, nhẹ giọng nói:“Tử Tình…… Nhớ kỹ.”




Cố Tử Tình một phiên đáp lại, làm con ngươi Dạ Lăng Vân tối sầm lại, đối người trước mắt vô hạn thương tiếc.



Đây là chính thê hắn, rõ ràng chi tư ngút trời, ngộ tính kinh người, tuyệt phi vật rộng lớn, nhưng chỉ cần là ở trước mặt Dạ Lăng Vân hắn, lại cam tâm tình nguyện buông thân giá sở hữu, rút đi một thân phồn hoa, coi Dạ Lăng Vân hắn là trời, mà chính mình chỉ lưu lạc làm nền.



Cố Tử Tình như vậy, sẽ làm Dạ Lăng Vân hắn cô phụ, một đời đã không thể tha thứ sai lầm, một đời này, nếu lại không đem người này nhập trong xương cốt, quả thực là thiên lí bất dung!



Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân đem người đỡ tới trên giường đệm mềm mại, sau đó chính mình ngồi xổm xuống, hạ thấp tư thế, cùng người nọ thương lượng.



“Tử Tình an tâm lưu lại nơi này, ta đi thăm Cố gia rốt cuộc xem nhạc mẫu bị cầm tù ở nơi nào, đi một chút sẽ về, khi biết cụ thể địa điểm, chúng ta đến lấy người, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được tùy tiện chạy loạn, càng không được tự mình hành động, nghe rõ chưa?”